BẠO QUÂN - Trang 545

“Lúc em mới đến cô nhi viện. Lúc ấy, tôi đã ở đó được ba năm.”

Đỗ Vân Hiên đột nhiên có chút đau lòng.

Anh biết mình đã từng tới cô nhi viện, thế nhưng chuyện lúc ba tuổi, anh

chỉ có thể nhớ rõ ràng nhất là vụ hoả hoạn đáng sợ kia, còn có Gấu Nhỏ
anh nắm chặt trong đám cháy, những chuyện khác, đều là những mảnh vụn
đứt quãng lại xa xôi như một giấc mơ. Hơn nữa, về chuyện ở cô nhi viện,
có lẽ thời gian ở đó quá ngắn, anh cơ hồ không còn nhớ được chút nào.

Hoá ra, khi anh vào cô nhi viện, Cổ Sách đã phải ở đó ba năm.

Đỗ Vân Hiên vì thế mà đau lòng.

“Tại sao anh lại trộm Gấu Nhỏ của em?”

Trong bóng đêm, Cổ Sách không nói gì, chỉ ôm Đỗ Vân Hiên, yên lặng

dán mũi ở sau gáy anh phả ra nhiệt khí.

“Vì trong cô nhi viện không có đồ chơi?” Đỗ Vân Hiên phỏng đoán,

càng thêm đau lòng.

Người đàn ông này, có được vị thế không ai bì nổi như hôm nay, đã phải

bước đi trên con đường máu, mà xuất phát điểm ban đầu lại ẩn giấu nỗi cô
đơn cùng khúc khuỷu không muốn người biết như vậy.

“Đương nhiên không.” Cổ Sách bật cười, “Tôi chính là đại ca trong cô

nhi viện, những đứa nhỏ khác đều sợ tôi. Đồ chơi của bọn chúng, tôi thích
cái nào, sẽ lấy cái đó. Có điều tôi không thích, những thứ kia đều là do
người bên ngoài quyên tặng, không phải búp bê thì là ô tô, vô vị.”

“Vậy sao anh lại trộm Gấu Nhỏ của em?” Đỗ Vân Hiên không rõ.

Cổ Sách trầm tư trong chốc lát, thấp giọng nói, “Bởi vì em vẫn luôn ôm

con gấu kia.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.