Đỗ Vân Hiên không nói gì.
Mang thù với một đứa nhỏ một tuổi, thân là đế vương bóng đêm uy danh
hiển hách, lòng dạ cũng quá hẹp hòi.
“Giận rồi?” Thấy Đỗ Vân Hiên một lúc lâu không nói gì, tay Cổ Sách
hướng lên trên, đầu ngón tay chạm đến da thịt trắng mịn trên yết hầu Đỗ
Vân Hiên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Yết hầu Đỗ Vân Hiên bị vuốt đến có chút ngứa ngáy, một loại tê dại khó
nói tràn ra, theo độ ấm trên đầu ngón tay nam nhân mà lan toả.
“Đừng sờ loạn.” Anh nghiêng đầu đi.
“Không sờ chỗ này, vậy sờ ở đâu? Ở đây?” Cổ Sách thay đổi sang một
nơi mà hắn càng muốn âu yếm.
Trong bóng đêm, hô hấp của Đỗ Vân Hiên bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.
Anh bắt lấy bàn tay quấy rối của người kia, “Đừng làm rộn.”
Dừng một chút, thấp giọng nói: “Em không giận.”
“Vậy tại sao em không nói gì?” Cổ Sách để Đỗ Vân Hiên bắt lấy tay
mình, bàn tay hư hỏng không tiếp tục quấy rối, nhưng đầu lưỡi lại bắt đầu
giở trò, ái muội liếm lên sau gáy Đỗ Vân Hiên.
Nhiệt độ trong kho lạnh rất thấp, bị hắn quậy như vậy, thân thể Đỗ Vân
Hiên bỗng nhiên có chút nóng lên.
Ở cái nơi tối như mực thế này, cửa lại bị đóng, cũng không thể trốn đi
đâu, huống chi Cổ Sách này vốn là một cái lò sưởi di động, dựa vào vô
cùng thoải mái, Đỗ Vân Hiên chỉ có thể trả cho hắn một chút ‘phí sưởi ấm’,
để cho hắn tự do dùng đầu lưỡi ướt át hữu lực vẽ loạn lên cổ mình.