BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1040

Đêm nay nàng uống xong chén thuốc dự phòng, đỡ lấy Sở MInh Hiên,

cho hắn uống thuốc, chú ý liên tục bệnh tình của hắn. Đêm càng ngày càng
tối thâm trầm, nàng mệt mỏi thật sự, nằm úp trên bàn ngủ, mãi cho tới khi
hắn xuống giường lấy chăn đắp cho nàng thì mới giật mình tỉnh lại.

"Vương gia, ngài tỉnh rồi ạ?" Diệp Vũ chạy nhanh tới dìu hắn trên

giường, để hắn nằm ổn thì bảo, "Vương gia cảm giác thế nào? Có thấy đỡ
không?"

"Đỡ rồi" Sở Minh Hiên cầm tay nàng, lại nghĩ đến mình đang nhiễm

bệnh không tiện tiếp xúc với nàng, thả lỏng tay, "Nàng trở về phòng nghỉ
đi, bổn vương không sao"

"Sắc mặt ngài còn kém lắm, bệnh vẫn chưa khỏi, ta sao có thể đi được

chứ? Nếu nửa đêm về sáng mà bệnh lặp lại, biết làm thế nào cho tốt đây?"
Nàng cười, "Ta đã uống xong chén thuốc rồi, sẽ không bị ngài lấy bệnh
đâu"

"Vũ Nhi, để cho nàng tự mình chăm sóc... Bổn vương cảm thấy trận

bệnh này thật có giá" Hắn hơi thở không nổi, "Ta rót một ly trà cho ngài
uống nhé"

Uống hết chén trà, Sở Minh hiên mỉm cười nhìn nàng, đây là nụ cười

hạnh phúc, "Nàng gần bên để chăm sóc cho bổn vương, không sợ bị nhiễm
ôn dịch sao?"

Diệp Vũ cười bảo, 'Chẳng phải có thuốc trị bệnh rồi sao? Sợ gì chứ?"

Hắn cười tủm tỉm nhìn nàng chăm chú, cứ như nhìn chẳng bao giờ

thấy đủ vậy. Chỉ có hai ngày mà trông hắn rất tiều tuỵ, môi nhợt nhạt, mặt
chẳng có chút máu, không còn là vị công tử xuất trần thanh nhã lúc trước
nữa, mà là bị bệnh suy yếu vô lực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.