BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1073

"Đi không được" nàng cười khẽ.

"Đi không được cũng phải đi"

Lời chưa dứt, hắn đã lỏng tay, thả nàng xuống dưới, trên mặt chẳng có

chút ý cười. Nàng biết hắn cố ý giận dỗi, cố ý lãnh khốc vô tình, tỏ vẻ hắn
chẳng còn đối xử với nàng giống trước nữa.

Hắn đi thẳng về phía trước, Diệp Vũ chậm rãi đi sau, thật sự bước

không kịp sải chân của hắn, lại cũng không chịu gọi hắn. Đi một hồi, Sở
Minh Phong bỗng phát giác ra nàng vẫn chưa đi ngang cùng, nhìn lại thấy
nàng đi từng bước một, bộ dạng yếu đuối khiến người ta thương tiếc, cứ
như thế có trận gió có thể thổi bay nàng đi được vậy.

Cả đoạn đường này có rất cung nhân đi lại, lúc này cũng chỉ có họ.

Ánh tịch dương đã ngả sang tây, nắng chiều còn sót lại quanh co như một
con sông dát ngọc lóng lánh, đỏ au rọi nghiên xuống đường, soi rọi trên
đường, soi bóng họ hiện ra dưới đất. Tóm lại hắn không đành lòng, quay
lại, ôm lấy nàng.

Khoé miệng Diệp Vũ khẽ nở nụ cười ngọt ngào, yên lặng nhìn hắn

chăm chú. Giờ khắc này, gương mặt cố tình lạnh khốc, lạnh lùng kiên nghị,
cứ vậy nhìn thật đẹp.

Dần dần cung nhân đông lên, đều cùng ghé nhìn, Nàng nhịn không

được nghĩ ngợi, trước mắt mình ở tại điện Trừng Tâm, đêm nào cũng được
sủng hạnh, chẳng biết đã trêu chọc không biết bao nhiêu phi tần oán hận
rồi.

**

Ngày hôm sau, Diệp Vũ vừa ăn sáng xong, công chúa An Nhạc đã tới

điện Trừng Tâm, muốn dẫn nàng đi ngự hoa viên. Sở Minh Lượng đánh giá
nàng từ đầu tới chân rồi lại lắc đầu nhíu mi, "Hoàng tẩu, váy sam này rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.