BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1111

chăm sóc cho nàng, Tống Vân bảo Trâm Cài là cung nhân điện Trừng Tâm,
không thể ở lại đài quan sát, như thế Trâm Cài đành phải về.

Đài quan sát là một toà nhà hoang dã, ngắm toàn cảnh chỉ có mấy gian

phòng, Diệp Vũ ở một trong những gian đó, bên trong chỉ có giường, một
bàn tròn, hai cái ghế và hai bàn nhỏ, ngoài những thứ đó ra, thì không còn
gì khác, nhìn có chút trống trải. Vốn là nơi lâu rồi không có ai ở, cung thất
rách nát, còn có thứ mùi khó ngửi nữa. Trằn trọc mãi kiểu gì cũng không
ngủ được.

Nàng không biết Sở Minh Phong đang nghĩ gì, hắn chắc là đang bận

tâm tới cảm thụ của mọi người, không thiên vị mình, hay cố ý lãnh đạm
mình, khiến cho mình đau lòng khổ sở? Nàng không đoán được tâm tư của
hắn.

Lần đó, Văn quý phi vu hãm nàng mưu hại hoàng tự, hắn tin nàng

trong sạch, cho dù có bắt nàng vào đại lao, cũng vững vàng biến phòng
giam thành động phòng, cùng ở nhà tù bồi nàng một đêm. Lúc đó hắn đối
đãi nàng thật tình, tình thâm ý nặng, giờ nghĩ tới, nàng thấy thổn thức cảm
khái làm sao.

Đêm không ngủ, đơn giản đứng dậy, Diệp Vũ đứng bên cửa sổ, nhìn

ánh trăng bên ngoài. Làn gió mát lượn lờ phất phơ tới, lướt qua đầu ngón
tay, tới cổ tay, lướt qua mặt, thấy hơi lành lạnh, cũng có cảm giác man mát
sâu trong lòng. Bóng đêm đen mịt, màn đêm như dải mực đen trải rộng ra
xa, ánh trăng treo trên cao lơ lửng một góc, tựa như một khối ngọc băng
khảm lên tấm vải thô; ánh sáng như sữa rơi xuống nhân gian, cả đình uyển
như được giát một màn lụa mỏng, nhìn bóng đêm càng trong veo lạnh lùng
đầy cô tịch.

Trong veo, lạnh lùng, cô tịch đó chính là đêm ở Đài Quan Sát. Nàng

thở dài, bỗng thấy trong ánh trăng sáng có một người đi tới, bóng đen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.