BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1240

không quan tâm tới chuyện sống chết của bà ấy, bởi vì con gái đã gả đi rồi,
tựa như hắt một chậu nước vậy. Hơn nữa, bà ấy gần như không phải con gái
của tiên hoàng, chỉ là cháu gái. Tiên hoàng đã sớm băng hà, Sở Minh
Phong sao có thể nhớ tới hai mươi năm trước từng có một cô công chúa đã
gả xa nước hắn chứ?

Phụ nữ cho tới tận bây giờ, thân giống như bèo trôi, mệnh phiêu bạc.

Thác Bạt Hạo đứng dậy nói, "Sở Hoàng bệ hạ, Hương Nùng là vũ kỹ

đứng đầu Đại Nguỵ quốc, bản thái tử đem tặng nàng cho Sở quốc. Bất luận
là bệ hạ muốn nàng, hay chư vị ở đây đối nàng nổi lòng thương tiếc, bản
thái tử quyết không dị nghị. Mong rằng bệ hạ vui lòng nhận cho.

Lời vừa nói ra, quân thần Sở quốc hơi kinh ngạc chút.

"Thái tử khách sáo rồi" Sở Minh Phong dướn mày cười, chẳng rõ vui

giận, "Trẫm vẫn luôn không thích sắc đẹp, phi tần hậu cung rất ít ỏi. Hoàng
đệ, chưa vị ái khanh, nếu các ngươi thấy có lòng với Hương Nùng, thì nhận
lấy ý tốt của thái tử đi"

"Hoàng huynh, trong phủ thần đệ vũ kỹ như mây, đẹp vô số, nhiều

cũng không nhiều lắm mà ít thì cũng chẳng ít. Nếu Hương Nùng nguyện ý,
cổng lớn phủ Tấn vương lúc nào cũng mở, có thể tới bất cứ lúc nào, quản
gia trong phủ sẽ dốc lòng an bài chỗ ở cho nàng" Sở Minh Hiên không
kiềm chế được cười cười.

Lời ấy lại như nói rõ, nhìn nguyện ý của Hương Nùng, hắn không có ý

tiếp nhận ý tốt của thái tử Nguỵ quốc.

Thẩm Chiêu và mấy vị trọng thần không phải là không thích sắc đẹp,

nói đúng hơn là thị thiếp trong phủ đã quá nhiều, ý tốt của thái tử Nguỵ
quốc, chỉ đành thầm nhận trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.