BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1438

Nhìn hắn trước sau thong dong rời đi, nàng do dự. Đi hay là ở?

***

Từ điện Vãn Uyên đi ra, Diệp Vũ thấy Lâm TRí Viễn đứng ở dưới

tàng cây phía trước. Sắc trời u ám, gió thu lạnh chát, phía sau hắn là cây cỏ
tiêu điều, xơ xác, chút lá vàng theo gió bay bay, quần áo màu xanh thế mà
đã trở thành cảnh âm u tối màu.

Nàng đi qua, hắn đi tới, một trước mootju sau đi về phía có trồng cây

trúc vàng kia. Tùng Bách vẫn một màu xanh biếc, gió lạnh thổi qua, lá trúc
sàn sạt, lay động cả mảng yên tĩnh. Hắn nhìn nàng, trong mắt ý tứ không
rõ, giống như ẩn giấu hết cả tâm tư.

"Ta tin, muội sẽ kiên cường mà sống"

"Có lẽ vậy" nàng nói thản nhiên.

"Bi thương sẽ lại qua đi, lo lắng rồi cũng sẽ bị ánh nắng phá tan, ngày

mai lại là một ngày mới" Ánh mắt Lâm Trí Viễn nhíu lại, trong mắt màu
sắc rõ ràng, "Hãy tin ta, chỉ cần rời khỏi nơi thương tâm này, muội sẽ
không còn đau đớn như vậy nữa"

Diệp Vũ mỉm cười, hóa ra hắn cũng khuyên mình rời đi. Hắn ôm lấy

vai nàng, nói kẻ kích động, 'Bệ hạ băng hà, tân đế đăng cơ... Tân đế là ai,
muội không phải không biết. Theo bản tính Tấn Vương, hắn sẽ không bỏ
qua cho muội sao?"

Nàng biết, Sở Minh Hiên sẽ không bỏ qua cho bản thân.

"Bọn họ là anh em, muội chỉ có một mình sao có thể thờ hai chồng

chứ?" Lâm Trí Viễn thấy nàng không nói lời nào, hơi chút nóng nảy.

"Ta biết"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.