BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1639

"Nô tỳ bệnh là việc nhỏ, trong lòng bệ hạ nên nghĩ tới là chuyện quốc

gia đại sự mới đúng ạ"

"Phụ hoàng, Diệp cô nương tính tình sảng khoái, phụ hoàng đừng lo

lắng quá mức" Thác Bạt Hoằng cười nói, thấy phụ hoàng đối đãi nàng tốt
như thế, trong lòng hơi khó chịu.

"Đúng rồi, ngươi tìm được nàng ấy ở đâu thế?" Ngụy hoàng bỗng

dưng nhớ tới việc này, trên nàng còn rõ năm dấu tay, chắc chắn là bị nam tử
ra tay đánh nặng rồi.

"Bệ hạ, chuyện này đừng truy cứu nữa được không, nô tì không sao là

tốt rồi, có được không?" Nàng tha thiết khẩn cầu, "Bệ hạ không truy cứu
xax đã là phúc của nô tì rồi ạ"

"Được, ngươi đi về nghỉ trước đi, nhiều ngày nữa không cần tới hầu

hạ" Hắn xoa xoa tay nàng sia hia cung nữ đỡ nàng trở về, cố gắng chăm sóc
chiếu cố nàng ăn uống ngủ nghỉ mấy ngày tới.

Trước khi rời đi, Diệp Vũ quay đầu lại, ý báo Thác Bạt Hoằng không

cần khai ra Thác Bạt Thao. Ngụy hoàng ngồi xuống, nhìn con với ánh mắt
lạnh sắc, "Ngươi tìm được nàng ở đâu?"

Thác Bạt Hoằng đáp, "Ở tại một cung thất vô cùng hẻo lánh, lúc nhi

thần tìm được Diệp cô nương, nàng ấy đã bất tỉnh nhân sự, không có một ai
bên cạnh"

An Thuận trở lại đại điện, bẩm, "Bệ hạ, nô tài nghĩ tới, có kẻ mưu hại

Diệp cô nương, chỉ là không có gan hạ độc thủ thôi"

"Phụ hoàng nếu nàng ấy nói không truy cứu nữa, chẳng bằng..." Thác

Bạt Hoằng nói đầy khó xử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.