BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1644

không bị bệnh mới là lạ.

Bỗng hắn hô khù khụ, ho mãi một lúc lâu mới ngừng lại. Thấy hắn ho

nặng như thế, lòng nàng lại đau đớn từng cơn, từng cơn.

Sở Minh Phong đã tỉnh táo chút, mắt sững lại, thấy nàng, vui mừng nở

nụ cười, cứ cười nhẹ như gió thoảng mây trôi thế, hình như vô tâm vô phế,
mà lại ngọt ngào. Nhưng nụ cười này chỉ chợt lóe lên rồi vụt tắt, mặt trở
nên lạnh lẽo, đẩy nàng ra, "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi sao có thể...
Xuống đi..."

"Minh Phong, là ta... Ta tới thăm huynh... Huynh bị bệnh, đang sốt rất

cao..." Diệp Vũ ôm chặt hắn lại, "Sau đó còn uống thuốc hạ sốt nữa"

"Không biết liêm sỉ" Hắn dùng sức đẩy nàng xuống giường, lại khẽ

động vào miệng vết thương, chau mày, không đẩy nàng nữa.

Nàng cảm giác biểu hiện này của hắn như rất đau, mắt dừng trước

ngực hắn. Hắn thấy ánh mắt nàng, lập tức kéo áo choàng lại, nàng tốc độ
còn nhanh hơn, chặn áo choàng của hắn, sợ ngây người - thấy miệng vết
thương trước ngực hắn mà há hốc mồm, mới có cũ có, sau lưng cũng có, là
vết roi, là vết kiếm, vết nào cũng chọc đau mắt nàng.

Sở Minh Phong vội vã kéo áo choàng lại, xấu hổ khi bị người ta thấy.

"Là ai đánh huynh? Thái tử ngụy quốc à?" Diệp Vũ hỏi khổ sở.

Hắn gật đầu, "Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!"

Nước mắt lăn dài, nàng không nói gì nhìn hắn, tim đau như vậy, rất

đau, đau tới mức thở không nổi....

Hắn là Sở Hoàng, là cong cưng của trời, vì sao lại gặp khổ sở thế chứ?

Vì sao lại khiến hắn trở thành tù nhân chứ? Tất cả đều là do Sở Minh Hiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.