BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1675

Đều nói nhà Đế Vương đều bạc tình, nhưng Ngụy hoàng lại tình thâm

ý nặng với Hoa Uyển Tâm như thế, hơn hai mươi năm qua chưa từng thay
đổi, khiến người cảm động.

Từ ngự thư phòng đi ra thì trời cũng đã tối dần, Diệp Vũ không ngờ

được bị Lệ quý phi chặn ngay trên đường.

"Ngươi là kẻ tâm phúc ngự tiền, đại lễ như thế, bản cung không dám

đâu" Lệ quý phi nói kỳ lạ, ánh mắt khinh thường.

"Quý phi là phượng Hoàng đầu đàn, nô tì sao dám đoạt mất niềm vui

của bệ hạ chứ, vẫn là nô tì thôi" Diêpj Vũ mỉm cười nói, "Nô tì luôn không
có mong ước nào lớn, cũng chẳng có mệnh phú quý, quý phi cứ yên tâm đi,
cái ngày quý phi lo lắng ấy vĩnh viễn sẽ không có đâu"

Gió lạnh thấu xương, khiến áo choàng Lệ quý phi bay lên. Trên cổ tay

áo của nàng ta có viền lông thỏ trắng bay bay theo gió, mềm mại thuận mắt,
uyển chuyển đáng yêu. Màu đỏ và trắng, là hai màu đối lập, lại vô cùng gây
chú ý, càng khiến cho bộ dạng nàng ta thêm ung dung cao quý, xinh đẹp
tuyệt trần.

Nàng ta lấy tay vuốt ve cổ tay áo lông thỏ, lấy giọng khinh miệt nói,

"Cung nhân thật gian xảo"

Thị tì tùy thân của nàng ta bảo, "Không phải đó sao? Năm đó cũng có

một cung nữ, dung mạo rất được, mê hoặc bệ hạ, được ân sủng một đêm.
Lúc đầu, tiện nhân kia cũng nói với quý phi là không mê hoặc bệ hạ, không
muốn bay lên cây làm phượng hoàng, ai ngờ chỉ mới có nửa tháng tiện
nhân đó đã nhảy lên thành Hiền Phi rồi"

Diệp Vũ thầm cười lạnh, "Nô tì nói được thì làm được, cũng sẽ không

nuốt lời. Quý phi không tin, nô tì cũng chẳng còn cách nào khác"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.