BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1708

Lương Châu không? Bất luận thế nào, tóm lại cha con vẫn là cha con, máu
mủ tình thâm, phụ thân quan tâm, lo lắng cho con là chuyện rất bình
thường, là tự nhiên.

"Bệ hạ đang lo cho an nguy của Hàn Vương sao ạ?"Nàng hỏi nhẹ

nhàng.

"TRời đông giá rét thế này, tuyết lại rơi nhiều..." Ngụy hoàng thì thầm.

"Nếu bệ hạ lo lắng, hay sai người đi xem Hàn Vương thế nào đi, hoặc

là đưa áo rét, cái ăn cho Hàn Vương, để cho ngài ấy có thể đi được trên
đường chút"

"Huyên Nhi, Thao Nhi hại ngươi, ngươi không hận hắn sao?" Ông

quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt kinh ngạc. Diệp Vũ mỉm cười, "Hàn
Vương chẳng qua là hồ đồ nhất thời, nô tì cảm thấy giờ khắc này chắc ngài
ấy đã hối hận với hành vi của mình lúc trước, nên chắc vô cùng hối hận ạ"

Ông nói chậm rãi, "Bản tính con trẫm thế nào, trẫm biết chứ. Thao Nhi

tài cán không thua gì Hạo Nhi, vẫn không phục để Hạo Nhi làm thái tử, bởi
vậy, nó chỉ mong ngóng có ngày Hạo Nhi bị phế thôi"

Nàng đánh bạo hỏi, "Nếu có một ngày, bệ hạ sẽ tha thứ cho thái tử chứ

ạ?"

Ông nhìn tuyết rơi ngày một lớn, "Chuyện tương lai, trẫm không biết"

Nàng không hề mở miệng, chỉ nghe tiếng tuyết rơi bên ngoài. An

Thuận bưng trà nóng tiến vào, nàng nhận lấy, dâng trà nóng, "Bệ hạ, làm
ấm thân mình đi đã ạ"

Ngụy hoàng xoay người, đi về ngự án, tiếp nhận chén trà, chậm rãi

uống. Một người vội vã tiến vào, tiếng chân bước nặng trịch cư có ngàn
quân vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.