BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1896

Mọi vui sướng hóa thành thất vọng, mọi kích động biến thành tuyệt

vọng. Tuy sớm biết nàng đã trở về, sẽ trở thành hoàng hậu của hoàng
huynh, nhưng hắn trong lòng vẫn tồn một hy vọng: nàng sẽ không trở về.

Chỉ có nàng, hoàng huynh mới có thể cho nàng tới gặp mình. Nhưng

mà Vũ Nhi ơi, nàng có về cũng thế thôi, vì sao còn muốn tới nhìn cảnh ta
nghèo khổ, bẩn thỉu như này chứ?

"Vương gia" Diệp 'Vũ hạ giọng kêu lên, nhìn thấy hắn tiều tụy, khổ sở

mà nước mắt cứ rơi.

"VỀ đi" Sở Minh Hiên quay lưng lại nàng, không muốn cho nàng nhìn

thấy bộ dạng khổ sở thế này.

Nàng biết, một năm nay kiếp sống của kẻ tù tội này, khiến cho hắn

không bao giờ còn là một Tấn Vương phong lưu phóng khoáng, tuấn mỹ vô
song như trước nữa, làm nát nhuệ khí và ý chí của hắn.

HẮn đột nhiên tức giận, quát to, "Ta không muốn gặp bất cứ ai, cút đi!

Cút mau đi!"

Nàng không thèm để ý, nói áy náy, "Vương gia, có nhiều chuyện, ta

cũng là thân bất do kỷ. Cả đời này ta thiếu Vương gia, kiếp sau xin trả, xin
Vương gia chớ nghĩ nhiều"

Hắn không mở miệng, lòng đau như đao cắt. xin chớ nghĩ nhiều ư?

Nếu được ta sao có thể quên được nàng chứ? Sao không muốn chấp

nhận, thích cô gái khác chứ?

"Lúc trước, ta với vương gia là thật lòng, có nhật nguyệt chứng giám,

chỉ tiếc, trời xanh an bài, tạo hóa trêu ngươi, ta cũng không biết làm sao"
Diệp Vũ nói bi thương, "Vương gia quá thương ta, ta cũng từng thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.