BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 234

tường khác có treo tranh chữ. Tranh chữ tam phúc này, hình ảnh điền viên
giàu có đầy ý thơ và thuần khiết, cảnh thanh lịch ưu nhã, phiêu dật, uyển
chuyển như mây bay nước chảy sinh động lưu loát, hành văn mạch lạc, khá
được. Chữ và tranh hoà lẫn nhau, hoà thành một thể, không thể thiếu thứ
nào. Có thể nhìn ra, tranh chữ tam phúc đều xuất từ bút tích một người.

"Tranh chữ của Đại nhân có thể nói là kiệt tác đi" Nàng tán thưởng,

"Nếu đại nhân có rảnh, hay là tặng cho ta một bức tranh chữ được không?"

"Vẽ xấu lung tung, khó được Diệp cô nương để mắt. Nếu được ta sẽ

bảo người mang tới quý phủ" Thẩm Chiêu nói khiêm tốn, "Đúng rồi, hôm
nay cô đến có chuyện gì quan trọng không?"

"Tiền muốn kiếm được lại cần đại nhân ra tay tương trợ rồi, ta mới

tránh được một kiếp" Nàng thành tâm nói cảm tạ.

"Chỉ nhấc tay bình thường thôi, đừng nói cảm tạ" Giọng điệu hắn vẫn

thản nhiên nhẹ nhàng.

"Còn một chuyện nữa"

"Xin Diệp cô nương cứ nói"

Diệp Vũ bỗng thay đổi sắc mặt, lời lẽ chính nghĩa hỏi, "Xin hỏi đại

nhân, ta tự dựa vào hai bàn tay mình sinh sống trong thành Kim Lăng, có gì
sai không?"

Thẩm Chiêu chấn động kinh ngạc không hiểu sao nàng lại nói vậy,

"Diệp cô nương nói lời ấy có ý gì? Tuy cô bố trí màn ca múa có chút kinh
hãi thế tục, song kiên cường tự lập, đáng mặt nam nhi, ta thật sự rất khâm
phục"

Nàng nói bi phẫn, "Lúc trước, ta nhảy một điệu múa ở phủ Thuỵ

Vương, bệ hạ mang ta hồi cung, cứ vậy mà đã tội với người khác rồi"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.