BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 706

"Ta hiểu rồi" nàng cả giận nói,chép miệng, 'Nhưng mà ta sẽ không tha

cho ngài ấy"

"Vũ Nhi..."

"Lại nói một câu hay cho ngài ấy, ta cũng hận cả ngài nữa!"

Diệp Vũ biết mình cũng không nên oán Sở Minh Phong, nhưng lại

thấy tức giận, lòng nàng lúc đầu thấy uất nghẹn, giờ thì lạ thấy đau lòng
thất vọng. Có lẽ, sáng mai tỉnh lại thì cơn giận sẽ tan, nhưng hiện giờ vẫn
rất tức giận.

Thẩm Chiêu biết ở trong ngục là khổ, không có trà nóng, không có

người hầu hạ, khí lạnh bức người, lại còn ngửi thấy mùi mốc meo, hôi thối,
ở có nửa khắc mà đã cảm thấy khó khăn, huống chi một cô gái mảnh mai
yếu đuối chứ? Nhưng hắn không thể để nàng thấy, chỉ có thể thương tiếc
trong lòng.

Yên lặng nhìn nàng thật lâu, hắn tỉnh táo lại nói, "Ta đã chuẩn bị xong,

cai ngục cũng sẽ không đối xử gì với cô đâu, cô cứ an tâm đợi ở trong này
đi. Ta còn có chuyện quan trọng, đi trước đây...." Nàng giữ chặt lấy ống tay
áo trắng như tuyết của hắn, "Không được đi!"

Hắn nhìn nàng chăm chú, nàng đau khổ nhìn mình, thần sắc âu sầu,

đôi mày cau lại, cứ đợi như vậy, cứ mảnh mai như vậy, cứ đáng thương như
vậy, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt nàng.

"Có con gián, con chuột, còn kêu chít chít nữa..." Diệp Vũ khẩn cầu

nhìn hắn, "Ở lại giúp ta một lát đi, có được không?"

"Được" Thẩm Chiêu tóm lại cũng không nỡ ác. Cả bốn vách tường

nhà tù đều bẩn thỉu hôi hám, song sắt lạnh lẽo, mùi hôi tràn ngập, ánh sáng
tối mờ, chỉ có ánh sáng ngọn nến phía trước hắt đến mờ nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.