BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 816

Hắn càng không hiểu, đầu óc nàng bị hỏng rồi sao? Nói gì như bị mê

sảng thế? Nàng thở dài, "Ta sớm muộn gì cũng phải về thế giới thuộc về ta,
sao có thể nói chuyện yêu đương với người ở nơi này chứ?"

Hắn hơi hiểu ra, vì để cho mình một lý do chính đáng, vì không muốn

mình bị tổn thương, nàng đành bịa cớ ra thế.

"Ta hiểu rồi, ta sẽ không ép cô" Thẩm Chiêu vỗ nhẹ tay nàng, "Vũ

Nhi, cả đời này, ta sẽ ở bên cạnh cô, ủng hộ cô hết mình"

Lúc trước hắn nghĩ đến nàng thần trí mù mờ, sẽ không nghe thấy, mới

nói ra lời giấu tận trong lòng, không ngờ nàng nghe được, lại nghĩ ra một
câu chuyện kỳ lạ, khéo léo cự tuyệt mình.

Nghe xong những lời hắn nói trong lòng Diệp Vũ nóng lên, mắt vừa

đau vừa xót, từng giọt lệ thánh thót rơi.

****

Uống xong thuốc, vất vả mất một canh giờ, Diệp Vũ mới giảm sốt,

bình yên ngủ. Từ Thái y về Thái y viện ngủ, Thẩm Chiêu ở lại trông, ghé
lên mép giường ngủ. Sáng sớm hôm sau, nàng tỉnh lại thấy hắn cứ đông
lạnh một đêm như vậy vừa cảm động vừa đau lòng.

Thấy nàng đã hết sốt, hắn yên tâm, dặn nàng uống thuốc dúng giờ, cần

phải nằm tĩnh dưỡng trên giường hai ngày nữa mới có thể làm việc được.
Sau đó hắn ra cung về phủ.

Nàng nhớ tới canh giờ lâm triều đã qua lâu. Hắn không đi vào triều

sớm, Sở Minh Phong chắc chắn sẽ hỏi, sớm muộn gì cũng biết hắn ở trong
này trông một đêm. Không biết sở Minh Phong có thể.....

Hai ngày sau, Thẩm Chiêu cũng tới thăm hai lần, một lần là sau lâm

triều, một lần là lúc hoàng hôn, mang cho nàng món điểm tâm và canh bổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.