BÃO THÉP - Trang 1243

Ba chiếc xe vẫn đang hành tiến, những loạt đạn đại liên quất rào rào vào
mục tiêu giả định tốp bộ binh trong hào chiến đấu. Hai Bình lại thốt lên đầy
vẻ khâm phục:

- Mấy cha giỏi thiệt. Vừa mới học được mấy ngày mà bắn cứ như thiện xạ.

Ba chiếc xe đã kết thúc đợt bắn và đang quay lại tuyến xuất phát. Thể tò mò
hỏi Hai Bình:

- Hết chiến tranh rồi anh định làm gì?

Hai Bình buồn rầu:

- Thì cũng phải làm gì đó để kiếm cơm nuôi sắp nhỏ chớ. Cái nghề lái xe
tăng này không biết lúc đó có đất dụng võ không?

Thể cũng trầm xuống:

- Anh thì còn nghề lái xe, may ra còn lái được máy cày, máy kéo chứ bọn
em pháo thủ thì biết làm gì.

Thắng lặng im nghe họ nói chuyện với nhau mà lòng thấy vui vui. Mới mấy
hôm trước mỗi người một chiến tuyến, bắn nhau chí tử. Thế mà hôm nay họ
ngồi bên nhau, anh anh em em ngọt xớt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Những lo toan, suy nghĩ về thời hậu chiến cũng giống nhau. Anh chặc lưỡi:
“Thì cùng máu đỏ da vàng cả mà. Chỉ vì cái thằng Mỹ và bọn tay sai đầu sỏ
mà thành ra đối địch với nhau”. Ơn Trời là họ chưa kịp giết nhau và giờ đây
lại được ngồi bên nhau mà trò chuyện thế này.

Cách đây mấy hôm, đang tập trung sửa chữa xe ở sân bay Phụng Dực thì
Thắng đột ngột bị gọi về trung đoàn gấp. Vừa gặp trung đoàn trưởng anh đã
thất kinh vì nhiệm vụ được giao. Thu hồi xe thì được. Dù gì thì món này
anh đã tiếp cận với nó từ năm bảy mốt, kéo theo vài lái xe già đi chỉ một
ngày chắc sẽ xong. Tuy nhiên, phải tuyển tù binh để huấn luyện cho cơ bản,
nhất là món pháo súng thì anh thật sự ngại. Nhưng rồi thì cũng phải chấp
hành. Thắng và đại đội trưởng Hướng xuống trại tạm giữ tù binh. Vừa hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.