BÃO THÉP - Trang 1334

Ông Thu gật gù mái đầu điểm bạc, giọng đầy xúc cảm:

- Thật tình, nhiều lúc tôi cứ nghĩ mình nằm mơ, anh Đào ạ.

Ông Đào gật đầu rồi cười mỉm:

- Không biết anh có tin không chứ hôm ở Đà Nẵng, đang ngủ bất thần tỉnh
dậy tôi cứ nghĩ mãi không biết mình đang nằm ở đâu. Buồn cười thật.

Từ khúc cua phía bắc, những chiếc xe tăng đầu tiên đã hiện ra. Trong chạng
vạng hoàng hôn, ánh sáng của chiếc đèn pha hồng ngoại được tháo kính lọc
ánh sáng như một lưỡi gươm phóng về phía trước. Ông Đào lẩm bẩm:

- Mấy cậu này chủ quan thật. Sao lại tháo cả kính lọc ánh sáng ra thế kia?

Ông Thu cười tinh quái:

- Đấy là sáng kiến của mấy cậu lái xe đấy, anh ạ- Thấy vẻ ngơ ngác của tư
lệnh, ông vội giải thích- Thì đèn pha của mình yếu, khi đi đêm cứ bị mấy
anh ô tô ngược chiều đèn sáng hơn rọi vào làm lóa mắt không chạy được.
Thế là anh em họ nghĩ ra cái bài này để chế áp. Từ hôm ấy, cứ thấy cái đèn
này chiếu đến đâu là cánh lái xe ngược chiều đều biết điều dạt vào cho xa
để nhường đường.

Ông Đào cũng bật cười:

- Lính ta thế mà lắm trò thật.

Những chiếc xe tăng đầu tiên đã đến ngang chỗ hai người đứng. Đường tốt,
đèn sáng nên mặc dù đã tối chúng vẫn chạy với tốc độ rất cao, dễ phải đến
trên 40 ki- lô- mét một giờ. Lá cờ giải phóng cắm trên ngọn ăn ten cứ ngả
rạp ra phía sau bay phấp phới. Đất dưới chân hai người thì rung lên bần bật.
Tiếng động cơ, tiếng xích sắt nghiến trên đường át đi mọi tiếng động. Hai
người lính già đứng lặng đi trong niềm xúc động, tự hào. Tranh thủ lúc cự
ly giữa hai xe đi liền nhau hơi xa một chút, ông Thu ghé sát vào tai ông
Đào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.