BÃO THÉP - Trang 1363

- Báo cáo tư lệnh, vấn đề này chúng tôi cũng đã nghĩ đến nhưng sáng nay,
khi chúng tôi tản ra hai phía tìm đường thì đều đụng địch nên phải rút về.
Ngoài ra, nếu có tìm được đường vòng tránh thì chắc chắn sẽ phải vượt qua
suối Nước Trong và sông Buông. Trong khi đó, lực lượng bảo đảm cơ động
của ta lại quá mỏng.

Tướng Ân đỏ mặt lên, bực bội:

- Anh này nói hay nhỉ? Các anh có công binh đi cùng cơ mà. Ngoài ra binh
đoàn đã tăng cường cho binh đoàn thọc sâu một tiểu đoàn bảo đảm vượt
sông. Các anh phải phát huy nó lên chứ. Còn đụng địch thì tìm rộng nữa ra.
Địch yếu thì đánh địch mà đi, mở đường mà tiến. Truyền thống của quân
đội ta là thế mà.

Thấy tình hình có vẻ căng, ông Đào nhẹ nhàng:

- Theo tôi, ta sẽ tiến hành song song cả hai phương án. Phương án một, các
anh rút ra một đại đội của tiểu đoàn 1 để bổ sung cho mũi đột phá Nước
Trong. Ngay sau đây sẽ điều nó lên Trường Thiết giáp để bắt liên lạc và
hiệp đồng với bộ binh, chậm nhất là sáng sớm mai phải nổ súng. Đồng thời,
lữ đoàn cho một trung đội trinh sát cơ giới đi tìm đường vòng tránh. Sáng
ngày mai phải trả lời được câu hỏi có đi được không. Muốn đi được phải
khắc phục những chỗ nào. Các anh thấy thế có được không?

Tướng Ân đã lấy lại được bình tĩnh, ông gật đầu:

- Tôi nhất trí! Các anh cho triển khai ngay đi!

Muốn để cho ban chỉ huy lữ đoàn hội ý, ông Đào kéo tướng Ân ra ngoài
lán. Ngước nhìn lên bầu trời đang văng vẳng tiếng máy bay, chợt nhớ lại
chuyện mình được chứng kiến hôm trước ở sở chỉ huy chiến dịch, ông Đào
nói nhỏ với bạn:

- Anh yên tâm đi! Chắc chắn ngày mai sân bay Tân Sơn Nhất sẽ không sử
dụng được nữa. Bộ đội ta sẽ không còn phải phơi lưng cho mấy thằng giặc
trời này nữa đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.