BÃO THÉP - Trang 38

- Đi thẳng vào khu để xe của đại đội Chín nhé!

- Vâng ạ!- Năm đáp ngắn gọn, đã xuống đây vài lần nên anh vẫn nhớ
đường.

Mặc dù ở nơi sơ tán nhưng khu để xe của đại đội vẫn khá tươm tất. Một dãy
lán dựa lưng vào sườn núi được đào sâu xuống mấy chục phân, hai bên
băng xích được xếp đá cuội, trên lợp mái tranh, xung quanh là các tấm phên
nứa để che mưa nắng. Tất nhiên không thể bằng được ở doanh trại chính
quy nhưng đây cũng là cố gắng rất lớn của những người lính xe tăng đang
chăm chút cho vũ khí của mình.

Thấy chiếc xe con dừng trước lán xe trung đội phó Ngô Văn Nhã vội hô
lớn:

- Tất cả chú ý!

Ngay lập tức mọi người dừng tay, đứng nghiêm tại chỗ. Nhã chạy tới cạnh
xe, đúng lúc ông Đào bước xuống. Nhã dập gót chân đứng nghiêm báo cáo:

- Tôi, thượng sĩ Ngô Văn Nhã báo cáo đồng chí Tư lệnh, anh em trong đại
đội đang bảo dưỡng xe định kỳ! Báo cáo hết!

- Được! Đồng chí cho anh em tiếp tục công việc!- Ông Đào điềm đạm trả
lời.

- Rõ!- Nhã cao giọng rồi quay bên phải chờ quyền tư lệnh đi trước.

Nhìn hai đầu gối anh chàng trung đội phó hơi run run ông Đào thấy thương
thương. Ông biết trong binh chủng vẫn loan truyền những giai thoại không
mấy hay ho về ông. Nào là “hét ra lửa”, nào là “ăn cứt sắt, ị ra xà beng”,
nào là “cay nghiệt như dì ghẻ” v.v... nên anh em cán bộ chiến sĩ mỗi khi gặp
ông đều thấy kiềng kiềng, sợ sợ. Kể cả những anh được coi là cứng bóng
vía nhất cũng vậy. Nói cho công bằng bảo ông hét ra lửa thì hơi quá nhưng
nghiêm khắc thì đúng, mà nghiêm khắc đến mức cực đoan. Ông không chỉ
nghiêm khắc với mọi người mà còn nghiêm khắc với chính bản thân mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.