kỹ thuật thì nhìn chung trình độ sử dụng trang bị, vũ khí của anh em rất
thành thạo là nét nổi bật.
Vừa nhịp nhịp mấy ngón tay trên cuốn sổ quyền tư lệnh Đào vừa gật gù:
- Như vậy có thể nói những nguyên tắc chiến thuật và cách đánh địch
phòng ngự vững chắc trên điểm cao của xe tăng do chúng ta nghiên cứu xây
dựng lên là phù hợp với điều kiện chiến trường miền Nam. Các anh có thấy
thế không?
Tham mưu trưởng Dương gật đầu xác nhận:
- Đúng vậy! Tôi nghĩ rằng về cơ bản là phù hợp. Còn có điểm này, điểm
khác chưa hiệu quả thì chủ yếu là do anh em ta thực hiện chưa tốt mà thôi.
Quyền tư lệnh Đào đột ngột chuyển hướng:
- Thế còn nhược điểm nổi bật là vấn đề gì?
Hơi nhíu mày một lát tham mưu trưởng Dương mới trả lời:
- Xét trên phương diện tổn thất người và trang bị thì theo tôi nhược điểm
chính là chúng ta còn máy móc khi vận dụng lý luận, đặc biệt là việc để đại
đội 9 rời khỏi trận địa theo đường sông Sê Pôn. Vì phải bơi ngược dòng,
một số xe lại bị thủng do mảnh đạn nên tốc độ chậm, phải giấu xe lại Làng
Troài, ngày hôm sau máy bay địch lên lùng sục đánh phá làm hư hỏng thêm
1 xe và hy sinh 1 đồng chí. Ngoài ra vấn đề hiệp đồng với bộ binh cũng
chưa tốt, đến giờ xung phong cả hai cửa mở trên hai hướng đều chưa thông,
bộ binh thì không theo được xe tăng nên ở hướng đại đội 9 phải cho 2 xe
quay ra để dẫn vào.
Quyền tư lệnh Đào cắm cúi ghi mấy chữ vào sổ tay rồi ngẩng lên:
- Vậy thì vai trò của người chỉ huy xe tăng khi phê chuẩn quyết tâm chiến
đấu của đơn vị như thế nào?
Tham mưu trưởng Dương hơi bối rối: