BÃO THÉP - Trang 97

- Có gì đâu, cứ lấy nước điếu bôi vào là khỏi hết.

Vẫn lắng tai nghe câu chuyện của hai thành viên Nhã tủm tỉm cười một
mình. Đúng là cái “ải hắc lào” thì gần như trăm phần trăm lính xe tăng phải
trải qua. Hồi mới nhập ngũ anh cũng đã khốn khổ vì nó. Có gì đâu, mỗi
năm được phát một bộ quần áo công tác. Chỉ sau vài lần rúc buồng truyền
động bảo dưỡng xe đã ngấm đầy dầu mỡ, rồi mồ hôi, rồi bắt bụi... nên mới
vài tuần đã dày cộp như mo nang và tỏa đủ các thứ mùi. Chả thế chị em phụ
nữ quanh doanh trại 92 có câu ca: “Hoài đời mà lấy lính tăng, Đi ba cây số
còn hăng mùi dầu”. Quần áo như thế mà ngày nào cũng phải khoác vào thì
đúng như Hòa nói: “không hắc lào mới là lạ”. Biết như vậy nên các thủ
trưởng binh chủng rất quan tâm đến căn bệnh này. Bộ tư lệnh đã chỉ đạo
cho ban quân y nghiên cứu kết hợp cả đông tây y để điều trị nên kết quả rất
tốt. Tuy nhiên đối với số lính mới, da thịt còn non tơ, cường độ huấn luyện
lại cao nên thường vẫn mắc. Anh em lại xấu hổ nên hay giấu, bệnh vì thế
càng dai dẳng. Nhưng đến khi nghe Hòa xui Thắng bôi nước điếu thì anh
phải nhô đầu ra can thiệp:

- Thôi! Cậu Hòa đừng trêu nó nữa! Còn Thắng cứ yên tâm, tớ đảm bảo sẽ
chữa khỏi cho cậu trong vòng một tuần.

Thắng phấn khởi ra mặt:

- Thật không anh? Nhiều lúc ngứa ngáy em tưởng không thể chịu được nữa.

- Tớ đảm bảo mà. Nhưng cậu cũng phải chú ý giữ gìn không lại để lây sang
các anh em khác đấy.

- Vâng ạ!- Thắng nhanh nhảu trả lời.

Đúng lúc ấy chiếc xe chở đạn rì rì chạy đến. Nhã hô:

- Tất cả bỏ đấy! Ra chuyển đạn vào xe đã!

Mọi người dừng công việc đang dở đến tập trung sau chiếc xe tải. Từng
hòm đạn được cánh vận tải cùng kíp xe chuyển xuống xếp bên cạnh xe. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.