việc làm thế nào để hệ thống hỗ trợ thương mại hoàn chỉnh hơn. Chúng ta
có thể mở rộng hỗ trợ này cho ngành dịch vụ, lập các quỹ đào tạo linh hoạt
cho công nhân dành cho tái đào tạo, hoặc hỗ trợ chi phí đào tạo cho công
nhân những ngành dễ thay đổi địa điểm sản xuất trước khi họ bị mất việc
làm. Trong một nền kinh tế mà việc làm cũ đã mất thường có thu nhập cao
hơn việc làm mới tìm được, chúng ta cũng có thể thử áp dụng bảo hiểm
lương, qua đó hỗ trợ cho người lao động số tiền tương đương 50% mức
chênh lệch giữa lương cũ và lương mới trong vòng từ một đến hai năm.
Cuối cùng, để giúp người lao động có mức lương cao hơn và phúc lợi tốt
hơn, một lần nữa chúng ta phải xây dựng sân chơi bình đẳng cho công đoàn
và người sử dụng lao động. Từ đầu thập kỷ 80, công đoàn đã dần mất đi sức
mạnh, không chỉ vì kinh tế thay đổi mà còn vì luật lao động hiện tại - và
Hội đồng quốc gia về Quan hệ lao động (NLRB) - gần như không bảo vệ
công nhân. Mỗi năm có hơn hai mươi nghìn công nhân bị sa thải hoặc mất
lương chỉ vì họ tổ chức hoặc gia nhập công đoàn. Cần thay đổi thực tế này.
Chúng ta cần có chế tài mạnh hơn để người sử dụng lao động không thể sa
thải hoặc phân biệt đối xử với những công nhân liên quan đến tổ chức công
đoàn.
Người sử dụng lao động phải thừa nhận công đoàn nếu đa số người lao
động ký vào giấy ủy quyền chọn công đoàn làm tổ chức đại diện cho họ. Và
liên bang cần có hoạt động hòa giải để giúp người sử dụng lao động và
công đoàn mới thành lập đạt được thỏa thuận chung sau một khoảng thời
gian nhất định.
Các hội doanh nghiệp có thể cho rằng lực lượng lao động được tổ chức
theo công đoàn nhiều hơn sẽ làm mất tính linh hoạt và cạnh tranh của kinh
tế Mỹ. Nhưng chính vì môi trường toàn cầu càng cạnh tranh nên chúng ta
có thể kỳ vọng công nhân trong công đoàn sẽ muốn hợp tác với người sử
dụng lao động - chừng nào họ được hưởng một phần xứng đáng từ năng
suất lao động cao.