đó hơn nhiều nếu chúng ta được quốc tế ủng hộ ngay từ đầu. Nói theo kiểu
quân sự thì danh chính được coi là một "bội số sức mạnh".
Đóng vai trò quan trọng không kém, quá trình xây dựng đồng minh khó
khăn buộc chúng ta phải lắng nghe nhiều quan điểm và do đó phải quan sát
trước khi hành động. Khi chúng ta chưa phải đấu tranh tự vệ trước những
nguy cơ trực tiếp hay tiềm ẩn, chúng ta có lợi thế thời gian, lực lượng quân
sự của ta sẽ trở thành một trong nhiều công cụ (và là công cụ quan trọng
đặc biệt) để gây ảnh hưởng và tăng cường lợi ích cho nước Mỹ trên thế giới
- những lợi ích có được nhờ giữ được khả năng tiếp cận những nguồn năng
lượng cơ bản, giữ thị trường tài chính ổn định, các đường biên giới được
tôn trọng và không có nạn diệt chủng. Để đạt được những lợi ích đó chúng
ta cần phân tích rõ ràng chi phí và lợi ích khi sử dụng lực lượng quân sự, so
sánh với các công cụ gây ảnh hưởng khác mà ta có.
Dầu mỏ giá rẻ có đáng để bỏ chi phí - cả máu và tiền bạc - vào chiến
tranh hay không ? Liệu can thiệp quân sự vào một cuộc xung đột sắc tộc sẽ
dẫn tới ổn định chính trị lâu dài hay quân đội Mỹ sẽ phải ở đó vô thời hạn ?
Liêu có thể giải quyết xung đột của chúng ta với một nước khác bằng biện
pháp ngoại giao không, hay phải áp dụng một loạt các biện pháp trừng
phạt? Nếu chúng ta muốn chiến thăng trong cuộc chiến rộng hơn về tư
tưởng thì phải tính toán cả quan điểm của thế giới. Và nếu đôi khi chúng ta
có thể cảm thấy khó chịu khi nghe thấy thái độ chống Mỹ của các đồng
minh châu Âu đang được chúng ta bảo vệ hoặc những bài phát biểu ở Đại
hội đồng Liên hợp quốc nhằm làm hoang mang. làm rối trí hoặc kiếm cớ để
không hành động, thì rất có thể dưới tất cả những lời lẽ hùng hồn đó là
những cách nhìn soi sáng tình thế hiện tại, qua đó giúp chúng ta có quyết
định chiến lược chính xác hơn.
Cuối cùng, hợp tác với đồng minh là chúng ta đã cho họ quyền đồng sở
hữu những công việc khó khăn, có phương pháp, có tính sống còn và cần sự
cộng tác để hạn chế không cho những kẻ khủng bố gây tổn thất. Trong