BARACK OBAMA - HY VỌNG TÁO BẠO - Trang 81

hoặc đọc sách, tập thể hình lúc nửa đêm, để mặc bát đã bẩn trong bồn rửa
và không cần phải dọn giường. Nhưng vô ích, sau mười ba năm lập gia
đình, tôi phát hiện ra mình đã hoàn toàn trở thành người thích sống ở nhà,
yếu đuối và không tự làm được cái gì. Buổi sáng đầu tiên thức dậy ở
Washington, tôi nhận thấy mình đã quên mua rèm che bồn tắm và phải bám
vào tường để khỏi làm ướt sàn nhà tắm. Đêm tiếp theo, khi ngồi xem thể
thao và làm ít bia, tôi ngủ quên sau một hiệp đấu, và hai tiếng đồng hồ sau
tình dậy, tôi thấy mình đang ngủ trên ghế xa-lông và bị vẹo cổ trầm trọng.
Mấy món ăn mang về nhà không còn ngon lành, sự tĩnh lặng làm tôi khó
chịu. Tôi gọi điện vê nhà thường xuyên chỉ để nghe giọng nói của hai con
gái, tôi nhớ da diết cái ôm ấm áp của bọn trẻ và mùi thơm ngon ngọt trên da
thịt chúng.

“Chào con yêu!”

“Con chào bố".

“Có gì hay không con?"

“Từ lần trước bố gọi ấy ạ?”

“Ừ đúng rồi".

“Chả có gì bố ạ. Bố muốn nói chuyện với mẹ không ạ?"

Có một vài thượng nghị sỹ cũng có gia đình trẻ, và mỗi khi gặp nhau,

chúng tôi lại so sánh các ưu nhược điểm khi chuyển đến Washington sống
cũng như cái khó khi muốn dành thời gian cho gia đình trước những nhân
viên quá mẫn cán. Nhưng phần lớn đồng nghiệp mới lớn tuổi hơn lôi nhiều
- độ tuổi trung bình ở đây là sáu mươi - nên khi tôi đến thăm, họ thường
đưa ra lời khuyên liên quan đến công việc ở Thượng viện. Họ chỉ cho tôi ưu
điểm của các ủy ban khác nhau, tính khí của từng vị chủ tịch các ủy ban đó.
Họ gợi ý phải tổ chức nhân viên như thế nào, cần phải nói chuyện với ai
nếu muốn có thêm chỗ ngồi làm việc, xử lý yêu cầu của các cử tri ra sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.