“Đương nhiên là có.” Chu Hàn nghiêm trang nói, sau đó kéo
chăn đắp lên cho cô.
“Vậy xin hỏi con đã nói gì với anh?” Lâm Lệ nghiêng đầu hỏi
anh.
Chu hàn ngồi xổm nửa người xuống, cúi đầu hôi lên môi cô,
nói: “Con nói đây là bí mật của hai ba con, không nó cho bất kỳ
người nào.”
"Nói phét." Lâm Lệ cười, nụ cười trên mặt hạnh phúc giống
như đóa hoa nở.
Chu Hàn cũng cười, sau đó nhìn bên giường trống đột nhiên
lòi ra thằng bé kia, trầm tư một lát, nói: “Tìm cái thời gian phải nói
chuyện với thằng bé này một chút.”
"Nói chuyện gì?" Lâm Lệ tò mò hỏi.
“Con lớn như vậy, còn muốn ngủ cùng người khác, này còn
thể thống gì!” Chu Hàn nói xong vẻ mặt nghiêm túc
,
như là kết luận
ra chuyện lạ.
Lâm Lệ vỗ anh, nói: “Anh trở nên nhàm chán như vậy từ lúc
nào vậy, ghen với cả trẻ con.” Cô cũng hi vọng sau này Tiểu Bân có
thể tiếp tục như thế, thế mới giống những đứa trẻ bình thường, sẽ
không giống trước kia, không nói chuyện, chỉ tự mình chơi đùa.
"Nó xâm phạm đến quyền lợi của anh." Chu Hàn vẻ mặt thành
thật.
Lâm Lệ cũng không đi tranh cãi với anh, đưa tay đẩy anh, nói
"Được rồi, mau ngủ đi."
Chu Hàn cũng không đi, nhìn cô chăm chú.
"Anh làm gì thế?"
Nhìn ánh mắt của cô, Chu Hàn nói "Hôn anh đã."
Lâm Lệ mắt lườm anh: "Con còn đang ở đây." Này nếu như bị
Tiểu Bân thấy cô và Chu Hàn đang hôn nhau, vậy cô không được
xấu hổ chết mới lạ! Cô mới không muốn.
"Em không hôn anh vậy để anh hôn em." Nói xong Chu Hàn
khom người tới làm như sắp hôn lên môi Lâm Lệ.
Lâm Lệ vội vàng đẩy anh ra, thỏa hiệp nói “Em hôn là được
chứ gì.” Này nếu như bị anh hôn, còn không biết chuyện gì sẽ xảy
ra tiếp theo đây.