"Em tin rằng nhà Linleys có ở đây." Nicholas đã bảo nàng thế, cẩn thận
dìu nàng xuống một tấm vải trải rộng trên thảm cỏ mượt mà bên cạnh bữa
picnic còn sót lại mà họ đã tận hưởng trước đó. "Chị ngồi đây trong khi em
đem bác sĩ về nhé." Bác sĩ Linley già là một người đàn ông tốt bụng và
đáng tin cậy, đã đỡ đẻ cho hai đứa con út của nhà Craven.
"Nhanh lên nhé," Lydia bảo cậu, và xoay xở nặn ra một nụ cười toe toét
đầy đau đớn khi nàng nhìn thấy ba quý ông trẻ háo hức tiến đến. "Chị sắp
bị bao vây rồi."
Nicholas đã cười toe toét, bất chợt trông ý hệt như bố họ vậy. "Nếu bất
kỳ người nào trong số họ cố kiểm tra mắt cá chân của chị, chỉ cần trông thật
buồn nôn và đe dọa sẽ tống hết đống nôn mửa lên người anh ta."
Khi em trai nàng chạy vội vàng lên đồi tới ngôi nhà chính, Lydia quả
thực đã thấy mình dưới sự vây hãm của những người theo đuổi hăng hái.
Nàng không thể làm gì ngoài việc ngồi đó trong khi cả đám đàn ông quấy
rầy nàng, một người rót một cốc nước, người khác ấn một miếng vải ẩm
vào trán nàng, người khác thì căng cánh tay ra sau lưng nàng để đề phòng
trường hợp nàng cảm thấy chóng mặt.
"Tôi hoàn toàn ổn," nàng đã phản đối, bị sự chú ý của họ làm cho ngột
ngạt. "Chỉ là một cái mắt cá chân bị trặc – không, ngài Gilbert, không cần
phải nhìn nó – làm ơn, tất cả các vị -"
Bỗng nhiên ba chàng trai trẻ mãnh liệt đã bị xùy sang bên bởi một giọng
đàn ông vui vẻ. "Đi tiếp đi, cả ba người các chàng. Tôi sẽ lo cho tiểu thư
Craven." Bất đắc dĩ họ cúp đuôi và chạy mất, và người mới đến hạ thấp đùi
xuống trước Lydia.
Trong một khắc nàng thực đã quên mất cơn đau nhức nhối ở chân nàng
khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám rợp lông my đen của người đàn ông
lạ. Mặc dù chàng ăn mặc chỉn chu, chàng vẫn hơi lộn xộn một tí, cà vạt hơi