BẮT CÓC - Trang 153

Không ở đâu có thể phát hiện ra dấu vết của cuộc sống. Chỉ có vài con đại
bàng lượn trên đầu chúng tôi.

Mãi bây giờ Alan mới nhìn tôi, mỉm cười:

— Thế là bây giờ chúng ta có cơ hội thoát được.

Anh ngắm tôi bằng cái nheo mắt hài hước:

— Cậu không phải là tay nhảy tuyệt vời.

Có lẽ trông tôi như là bị xúc phạm thì phải vì thấy anh lập tức nói thêm:

— Không hề gì. Chẳng có gì hổ thẹn nếu ta sợ một cái gì đó. Chỉ khi làm

việc đó ta mới chứng tỏ sự can đảm thật sự. Vả lại đó lại là nước, nước là
một cái gì đó mà bản thân tôi cũng sợ. Không, không. – Anh nói thêm –
không phải cậu mà chính là tôi mới đáng bị quở trách.

— Tại sao? – Tôi hỏi.

— Tại sao à? Thế này nhé. Vì đêm qua mình xử trí như một thằng hề.

Đầu tiên, tôi đi lạc đường, mà lạc đường ở ngay quê hương Appin của tôi,
làm chúng ta bị trơ ra giữa ban ngày giữa một vùng mà đúng ra không bao
giờ trong đời chúng ta được tới. Do vậy, mà bây giờ chúng ta phải nằm lại ở
cái chỗ nguy hiểm và hoàn toàn không thoải mái này. Nhưng điều nghiêm
trọng nhất với một người đàn ông hiểu biết rõ rừng núi như tôi mà lại không
mang theo một chai nước nào và bây giờ chúng ta phải nằm suốt một ngày
hè dài dằng dặc ở đây mà không có một chút gì uống ngoài ít rượu mạnh. Có
lẽ cậu nghĩ rằng không sao đâu, David. Tối hôm nay cậu sẽ nghĩ khác.

Vì muốn gỡ lại chuyện trước đó, tôi đã đề nghị Alan đổ hết chỗ rượu đi,

tôi sẽ leo xuống, ra sông lấy nước.

— Không được. – Alan nói – chúng ta cũng không được phép phung phí

rượu. Đêm nay nó sẽ giúp cậu nhiều đấy. Bởi vì, theo đánh giá của tôi, nếu
không có nó chắc bây giờ cậu còn đang bò lổm ngổm trên tảng đá giữa sông.
Nhưng điều quan trọng hơn, một người tỉnh như cậu chắc cũng đã thấy là
Alan Breck đã chạy nhanh hơn bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.