BẮT CÓC - Trang 156

như vậy làm bụng tôi đau nhói. Đôi lần chúng đến gần tới mức chúng tôi
không dám thở nữa.

Trong dịp đó, lần đầu tiên tôi được nghe nói tiếng Anh. Một tên Áo đỏ đặt

tay lên một tảng đá được mặt trời chiếu rọi và kêu lên với tên bạn:

— Chó má thật, sao mà nóng thế!

Tôi rất ngạc nhiên là tên lính này phát âm như một đứa trẻ tập nói, sai ngữ

pháp và toàn tiếng “bồi”.

Sự căng thẳng suốt những giờ bị tra tấn tăng lên theo thời gian; vách đá

càng nóng thêm, mặt trời chiếu gay gắt hơn. Chúng tôi đành chịu đựng sự
khó chịu và đau đớn tựa như đau khớp vậy. Và chúng tôi phải cảm ơn
Thượng đế là đã không bị mặt trời thiêu cháy luôn.

Vào khoảng hai giờ chiều thì không thể chịu nổi nữa. Ngoài những cái

vừa rồi, bây giờ lại thêm một thử thách mới: Vì mặt trời đã ở chếch về phía
tây nên ở góc phía đông vách đá của chúng tôi, ngoài tầm nhìn của tụi lính,
có một bóng mát nhỏ.

— Chết kiểu nào cũng thế thôi! – Bỗng nhiên Alan nói, rồi anh bò ra rìa

tảng đá và thả người rơi xuống chỗ bóng mát.

Tôi cũng lập tức làm theo như vậy, nhưng rất chậm chạp; tôi đã yếu và

kiệt sức đến mức đó sau khi phải nằm lâu dưới nắng chói chang.

Chúng tôi nằm ở đó khoảng một đến hai giờ, xương cốt đau nhừ, hoàn

toàn lộ liễu không có gì che chắn. Nếu có tên lính nào nảy ra ý định đi sang
phía này quan sát, nó sẽ nhận ra chúng tôi ngay. Nhưng không đứa nào đến
cả. Tất cả tụi chúng đều đi ở phía bên kia vì vậy vách đá này đã che chở cho
chúng tôi.

Chúng tôi dần dần lấy lại sức, và vì tụi lính không canh giữ dọc bờ sông

nữa nên Alan đề nghị chúng tôi phải tìm cách đi khỏi đây. Bây giờ tôi chỉ
ngán một điều: trở lại vách đá trưa nay, còn thì làm gì cũng được cả. Chúng
tôi chuẩn bị khởi hành trượt từ vách đá này sang vách đá khác, khi thì bò sát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.