BẮT CÓC - Trang 158

Khi trời vừa tối, chúng tôi lại lên đường, đầu tiên vẫn thận trọng như

trước, nhưng rồi đi thoải mái hơn, không phải cúi lom khom mà bước mạnh
mẽ về phía trước. Đường đi khá khó khăn, đầy chướng ngại vì nó chạy dọc
theo những vách đá dựng đứng, qua những vách đá lởm chởm, phải vượt
những đỉnh núi và bụi rậm. Sau khi mặt trời lặn, mây kéo tới, trời rất tối và
lạnh.

Tôi không thấy mệt mỏi khi đi nhưng sợ trượt ngã và rơi xuống vực. Tôi

không có khái niệm gì về phương hướng cả.

Chúng tôi đi không nghỉ, cuối cùng trăng lên. Mặt trăng nằm ở chân trời

và bị mây che khuất một lúc lâu nhưng rồi sáng dần ra và chúng tôi lại nhận
ra những đỉnh núi tối sẫm. Dưới chân chúng tôi, mặt trăng phản chiếu trên
một rạch nhỏ của biển. Khi nhìn thấy rạch biển đó, chúng tôi dừng lại. Tôi
ngạc nhiên là chúng tôi đang đứng trong một động lớn và cảm thấy mình
đang di chuyển giữa các đám mây. Alan nhìn quanh để cho chắc là mình
không đi chệch hướng.

Rõ ràng là anh rất hài lòng và tin tưởng là những kẻ săn đuổi không nghe

được tiếng của chúng tôi nữa. Anh đã rút ngắn quãng đường cuối cùng của
chúng tôi bằng cách huýt sáo những điệu nhạc chiến đấu vui và buồn với
nhịp điệu làm cho chân bước nhanh hơn, những điệu nhạc của phía nam quê
tôi, đã làm tăng quyết tâm trở về nhà của tôi, chấm dứt cuộc phiêu lưu này
với một sức mạnh tôi chưa thấy bao giờ. Cái điệu nhạc của Alan theo chúng
tôi trên con đường dài qua những dãy núi trơ trụi và làm thời gian trôi nhanh
hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.