BẮT CÓC - Trang 159

Chương 21:

HANG ĐỘNG CORRYNAKIEGH

Mặc dù vào tháng sáu ban ngày đến sớm hơn, khi chúng tôi tới đích của

hôm đó – một cái khe trên đỉnh một ngọn núi cao, có một dòng nước chảy
qua – thì trời vẫn còn tối. Bên một vách núi có một cái hang không quá sâu.
Ở một đoạn ngắn có những cây dương liễu hoa thơm trong một khu rừng
tùng. Những con cá hồi hơi trong nước suối yên tĩnh, trong rừng đầy tiếng
chim cu. Ở vách núi đá bên kia vang lên tiếng chim hót, trong đó có những
tiếng chim cu.

Từ cửa hang có thể nhìn thấy một phần khối đá cẩm thạch và cái rạch biển

nhỏ ngăn cách vùng này với Appin. Tôi ngạc nhiên, sung sướng ngắm
phong cảnh từ trên cao và muốn ngồi ở đây mãi.

Vách đá này là động Corrynakiegh mặc dù chỗ này khá cao, gần biển và

thường bị mây che phủ, nó vẫn là một chỗ nghỉ thoải mái với chúng tôi và
năm ngày lưu lại ở đó chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Chúng tôi ngủ trong động trên một cái ổ lót bằng thạch thảo do chúng tôi

cắt đem về và đắp bằng cái áo măng tô dày của Alan. Trong khe núi có một
nơi khuất có thể nhóm lửa vì vậy chúng tôi có thể nấu bột lúa mạch và
nướng những con cá hồi nhỏ mà chúng tôi đã bắt được khá vất vả bằng tay
không ở mé bờ nhô ra. Đó là nguồn vui và cách tiêu thời gian chính của
chúng tôi. Không chỉ vì cần tiết kiệm bột mì cho những lúc khó khăn.
Không, trong cuộc thi thể thao thú vị này, phần lớn thời gian trong ngày
chúng tôi đứng trần truồng dưới nước để “chơi” với lũ cá sợ hãi. Con cá hồi
lớn nhất chúng tôi bắt được có lẽ nặng độ trên một trăm gam. Thịt nó nướng
trên than củi thơm và ngon, chỉ thiếu một chút muối nữa là có thể có một
món ăn tuyệt vời.

Xen kẽ vào đó, Alan dạy tôi đấu kiếm. Anh khá vất vả vì sự vụng về của

tôi. Còn ngoài ra thì tôi tin rằng cái công việc mà anh hơn hẳn tôi này cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.