BẮT CÓC - Trang 16

Chương 3:

TÔI LÀM QUEN VỚI BÁC TÔI

Ngay sau đó có tiếng lạch cạch của xích sắt và chốt ở phía sau cửa. Cửa

được mở ra rất thận trọng và ngay sau khi tôi vào nhà, nó được đóng lại liền.

— Đi vào bếp đi nhưng đừng mó vào nó – Một tiếng nói trong bóng tối.

Trong lúc cửa đang được chốt lại và khóa an toàn bằng xích thì tôi lần mò
trong bóng tối về phía bếp.

Lửa cháy trong bếp lò chiếu sáng căn phòng lạnh lẽo nhất mà tôi chưa

từng thấy. Trên cái giá sát tường có độ nửa tá đĩa, trên bàn là một đĩa xúp lúa
mạch của bữa tối, phía trước là một vại bia loãng đặt bên cạnh một cái thìa
bằng sừng. Ngoài ra, dưới cái vòm to bằng đá này chỉ có một số hòm được
khóa kín ở sát tường và một cái tủ góc với một ổ khóa lớn.

Khi người đàn ông vừa cho tôi vào nhà khóa xong cửa, ông ta cùng đi với

tôi vào bếp. Thân thể nhỏ bé, vai hẹp của ông không có gì đáng chú ý, mặt
ông ta có vết bẩn. Thật khó đoán tuổi ông ta, có thể từ năm mươi đến bảy
mươi. Mũ cũng như áo khoác của ông ta bằng vái thô, chùm lên một cái áo
sơ mi nhàu nát. Có lẽ lâu lắm rồi ông ta không cạo râu. Nhưng cái làm tôi
bứt rứt và ngại nhất là cái cách nhìn trân trân vào tôi, nhưng lại không nhìn
trực tiếp vào mặt. Thật là khó nói về nghề nghiệp và xuất xứ của con người
này. Điều tôi đoán đầu tiên chắc ông ta là một nô bộc già, kiệt sức, ở lại đây
lúc già và trông coi ngôi nhà.

— Mày có đói không? – Ông ta hỏi và nhìn vào đầu gối tôi – Mày có thể

ngốn cái món xúp lúa mạch này.

Tôi nói rằng đó đâu phải là bữa ăn tối.

— À, tao có thể nhịn món đó. Tao sẽ uống bia, nó sẽ làm tao hết khát và

đỡ ho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.