BẮT CÓC - Trang 181

— À, chỉ thế thôi. – Anh nói.

— Để làm gì? – Tôi nhắc lại – Tôi không hiểu anh.

— Nhưng… David cậu sẽ không từ chối yêu cầu của mình? – Nếu tỉnh

táo, chắc tôi đã từ chối, nhưng lúc này tôi chỉ mong không thấy mặt anh ta
nữa, tôi đã đưa cho anh ta tất cả số tiền của tôi.

Vào buổi sáng ngày thứ ba – chúng tôi đã ở lồng đúng bốn mươi tám giờ

– Tôi thức dậy rất tỉnh táo, tuy vẫn còn yếu và xanh xao. Bây giờ tôi thấy rõ
chuyện gì xảy ra xung quanh đúng kích thước của nó, đồ vật đúng như đời
thường của chúng. Tôi thấy đói và tự đứng lên khỏi ổ. Khi chúng tôi vừa ăn
sáng xong, tôi đi ra cửa lồng và ngồi xuống đỉnh núi phía trên cùng. Trời âm
u, không khí tươi mát. Tôi ngồi suốt buổi sáng ở đó, đắm mình trong suy tư
chỉ thỉnh thoảng giật mình khi người liên lạc hoặc người hầu của Cluny đến
báo cáo và chuyển thực phẩm tới.

Khi tôi quay vào, ông ta và Alan đã dẹp bài sang một bên và đang nói với

một người hầu, khi thấy tôi, Cluny quay lại và nói bằng tiếng Gaelic.

— Tôi không biết tiếng Gaelic, thưa ngài.

Từ khi xảy ra chuyện chơi bài, hình như tôi nói bất cứ điều gì cũng làm

Cluny bực mình.

— Tên của ngài có nhiều ý nghĩa và sự hiểu biết hơn chính bản thân ngài

– Ông ta tức giận lẩm bẩm – bởi vì nó là Gaelic chính thống. Vấn đề là thế
này: Trinh sát của tôi báo rằng phía Nam không còn quân địch nữa. Vấn đề
chỉ còn là ngài đã thấy đủ mạnh để lên đường chưa?

Tôi nhìn thấy những quân bài nằm trên bàn nhưng không có đồng tiền

nào, thay vào đó là những mảnh giấy đã được viết kín và nằm tất cả ở chỗ
Cluny ngồi ăn trước đó. Alan trông có vẻ thiểu não – Tôi cảm thấy có cái gì
đó không tốt đẹp lắm.

— Tôi chưa biết tôi đã đủ mạnh như yêu cầu chưa, nhưng số tiền ít ỏi mà

hai chúng tôi có chắc phải đủ cho một thời gian dài.

Alan yên lặng cắn môi và nhìn xuống đất một lúc, cuối cùng anh nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.