BẮT CÓC - Trang 198

Bạn đọc cũng nhớ là tôi biết về họ hàng mình cũng ít như bất cứ một tên

vô lại nào trong làng. Đúng là bác tôi đã ba hoa về những người bà con danh
giá nhưng không nói đến cái tên này nên tôi thấy xấu hổ mà nhận rằng tôi
không nói được gì về điều này.

Robin đáp lại ngắn gọn là ông ta lấy làm tiếc đã tưởng như vậy rồi quay

lưng lại tôi không một lời từ biệt và trong lúc chúng cùng Duncan đi ra cửa
sổ, tôi nghe thấy hắn nói có lẽ tôi là một con cò lạc đến đây mà không biết gì
về bố mình.

Mặc dù tôi bực mình về câu nói đó và xấu hổ về sự mù tịt của mình, tôi

vẫn không nén được nụ cười rằng một con người chống lại luật lệ lại có
những ý nghĩ như vậy về xuất xứ của một người mới quen thoáng qua.

Ở bậc cửa, hắn gặp Alan. Hai người lùi lại khi thấy nhau và nhìn nhau

một cách hằn thù như hai con chó thích gây gổ gặp nhau ngoài phố. Hai
người đều nhỏ con nhưng nhanh nhẹn. Cả hai rút kiếm và xoay người để có
thể đấu kiếm ngay được.

— Ngài là Stuart, nếu tôi không nhầm. – Robin nói.

— Ồ, ngài Macgregor chung thủy! Stuart không phải một tên họ mà

người ta phải xấu hổ. – Alan trả lời.

— Tôi không biết là ngài đã đến quê hương tôi. – Robin nhắc.

— Theo ý tôi, tôi đã đến quê hương của những người bạn tôi, những

người Maclaren. – Alan nói:

— Ngài đã động vào một điểm tế nhị thì cần phải nói vài lời. Tôi nghe

thấy hình như kiếm của ngài đã hỏng.

— Ngài Macgregor, nếu ngài không điếc chắc ngài đã nghe nhiều hơn. –

Alan nói – Tôi không phải là người biết dùng kiếm duy nhất ở Appin. Khi
người họ hàng và thủ lĩnh là Ardshulr của tôi chỉ cách đây vài năm “làm
việc” với một người mang họ của ngài, tôi đã nghe thấy rằng những người
dòng họ Macgregor đã thua.

— Anh định nói cha tôi à? – Robin hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.