BẮT CÓC - Trang 210

Khốn nỗi, điều đó lại đúng và tôi chỉ còn biết thở dài. Nhưng nó càng

đóng góp vào thành công trong kế hoạch của Alan. Chúng tôi nghe thấy
tiếng cô gái chạy như bay quay lại. Cô mang theo một tô cháo thịt và một
chai bia mạnh.

— Cậu bé đáng thương! – Cô gái kêu lên khi đặt bát cháo thịt lên bàn. Cô

đập nhẹ lên vai tôi như để động viên. Sau đó cô yêu cầu chúng tôi ăn. Chúng
tôi không phải trả tiền – Cô nói – vì cái quán này là của cô, đúng hơn là của
cha cô. Ông đã đi sang Pihencrieff và ở lại đó suốt ngày.

Cô gái không cần mời lần thứ hai vì bánh mì và pho mát chỉ đủ ăn tạm

thôi mà mùi cháo thịt bốc lên ngon quá. Trong khi chúng tôi ngồi ăn cho
thỏa đói. Cô gái ngồi bên cạnh và nhìn chúng tôi chăm chú. Hình như cô
nghĩ gì đó vì trán cô nhăn lại, tay vuốt đi, vuốt lại đây đai áo choàng.

Sau một lúc, cô nói với Alan:

— Tôi thấy các anh rất cởi mở.

— Đúng. – Alan nói – Nhưng cô thấy không, tôi nhìn thẳng vào người mà

tôi nói chuyện.

— Không bao giờ tôi phản lại các anh, nếu có lúc nào đó các anh lo như

vậy.

— Không, cô trông không phải loại đó. Nhưng để tôi nói cô sẽ làm gì

chứ? Cô sẽ giúp chúng tôi nếu cô có thể…

— Điều đó tôi không làm được, – cô lắc đầu – không, điều đó tôi không

làm được.

— Đúng. – Alan nói – Nhưng nếu có thể.

— Xem này, cô bé. – Alan nói tiếp – Chắc chắn ở đây có những chiếc

thuyền. Khi đi dọc bờ biển tôi đã thấy ít nhất hai chiếc đang nằm trên cát.
Em hãy nghe đây: Nếu trong đêm chúng tôi có thể ngồi trên một chiếc
thuyền, chèo qua Lothian với một người đứng đắn, biết im lặng, người đó sẽ
đem thuyền trở lại đây, thì cuộc sống của hai con người sẽ được cứu thoát:
của tôi thì chắc, của anh thì hoàn toàn chắc. Nếu không có thuyền thì trời mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.