BẮT CÓC - Trang 88

đáng hổ thẹn nhất. Nhưng mặc dù còn trẻ, tôi cũng đã tránh không nói cho
Alan điều tôi nghĩ. Tôi chỉ kêu to:

— Ô, trời ạ, vì việc đó có thể bị tội chết.

— Tất nhiên nếu chúng bắt được tôi, chúng sẽ xử cấp tốc, một đoạn dây

treo cổ cho Alan Breck đã sẵn sàng. Nhưng tôi luôn có sự ủy thác của hoàng
đế Pháp ở bên mình, có lẽ nó sẽ phù hộ tôi.

— Tôi nghi ngờ điều đó lắm.

— Bản thân tôi cũng nghi ngờ. – Alan nói khô khốc.

— Trời ạ! – Tôi kêu lên – Anh là một kẻ nổi loạn bị kết án, một người đào

ngũ, ngoài ra còn là lính của hoàng đế Pháp. Cái gì làm anh quay lại đất
nước này? Chẳng lẽ anh thách thức số mệnh?

— Ô la la! – Alan nói – Từ năm 1746 năm nào tôi cũng quay về.

— Và cái gì là nguyên cớ?

— David ạ, tôi nhớ các bạn tôi, nhớ quê hương tôi. Tất nhiên nước Pháp

là một đất nước tươi đẹp, nhưng tôi muốn về với những cánh rừng, những
con lợn nòi. Và còn có việc này, việc kia cần phải giải quyết. Hiện tại tôi
đang tuyển một vài người phục vụ cho hoàng đế Pháp. Lính mới? Cậu thấy
không? Việc đó đem lại chút tiền. Nhưng điều quan trọng nhất, điều tôi tâm
niệm nhất là việc làm ăn của thủ lĩnh Ardshiel của tôi.

— Tôi nghĩ rằng người giao nhiệm vụ cho anh tên là Appin? – Tôi thắc

mắc.

— Đúng, nhưng Ardshiel là thủ lĩnh tối cao. – Anh ta giải thích nhưng tôi

cũng không hiểu gì hơn – David ạ, suốt cuộc đời, Ardshiel là một người chỉ
huy lớn, xuất thân từ hoàng tộc và mang tên một hoàng đế, bây giờ nghèo
đến mức phải sống như một người không của cải ở một thành phố Pháp.
Người chỉ huy vĩ đại đó trước đây chỉ huýt sáo một cái là có bốn trăm tay
kiếm tuân lệnh ông ta, người chỉ huy vĩ đại đó, như tôi đã tận mắt nhìn thấy,
phải mua bơ ở chợ và gói trong một chiếc lá rau cải đem vô nhà. Với chúng
tôi, những người ruột thịt của ông, nhưng việc như vậy không chỉ đau lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.