BẤT CỨ ĐIỀU GÌ EM MUỐN - Trang 132

lắng. Cậu sẽ chăm sóc cô ấy, đúng không?"

"Phải," Mitch nói, biết rằng Mae sẽ phun phì phì trước ý nghĩ có ai đó

chăm sóc cô.

Chà, những gì cô không biết sẽ không làm cô đau đớn.
Vào thứ Hai, Mitch lấy xe về và bắt đầu lần tìm theo vụ Armand một

cách nghiêm túc, dò hỏi ở tất cả các phòng trưng bày nghệ thuật và kho đồ
cổ mà anh có thể tìm ra. Đến cuối ngày, bản danh sách của anh đã dài
ngoằng. Armand gần như có mặt ở khắp mọi nơi, và phần lớn bọn họ đều
đã mua đồ của ông ta hoặc biết ai đó mua đồ của ông ta.

Ở một nơi nào đó, Armand đã giấu cả một kho tiền.
Cuộc viếng thăm cuối cùng của anh diễn ra ở căn hộ của Stormy, và cô

ta rất vui mừng khi được gặp anh.

"Tôi chỉ có thể ở lại khoảng một phút," anh mở đầu, nhưng cô ta lôi anh

xuống cạnh mình trên một chiếc sôfa bọc nệm khổng lồ và ngả người vào
anh, và trong một giây bối rối, Mitch không chắc được đâu là chiếc sofa đâu
là Stormy nữa, có quá nhiều thứ mềm mại đang tì vào anh.

"Em rất vui vì có anh ở đây," Hơi thở của Stormy lan ra trên cổ anh,

Mitch nhăn mặt và khẽ lùi ra. Mùi nước hoa của cô ta thật khác lạ, và nếu là
một tuần trước đây hẳn là anh đã đang hít vào thật sâu rồi, nhưng gần đây
anh lại mới nảy ra sự ưu tiên đối với những người phụ nữ có mùi như xà
phòng.

"Tôi chỉ có vài câu hỏi liên quan đến Armand thôi," anh nói với cô ta,

và cô nàng ngả người sát hơn vào anh. Anh cảm thấy cơ thể mềm mại của
cô ta tì vào mình và lần nữa tự hỏi vì sao Armand lại có thể bỏ rơi người
phụ nữ này để đến với Barbara. Thế rồi anh tự hỏi tại sao anh lại thắc mắc
điều đó thay vì thưởng thức cái trải nghiệm có Stormy đeo lấy cánh tay
mình.

Rõ ràng là Stormy cũng đang tự hỏi chuyện đó; cô ta rời khỏi anh, vẻ

bối rối hiển hiện trong đôi mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.