"Chắc chắn rồi." Giọng anh trầm và dễ chịu, tạo nên một tiếng rền như
tiếng âm thoa trong cô, tiếng rền ấy di chuyển thấp dần, thấp dần cho đến
khi cô ngửa đầu ra sau lưng ghế và chỉ tập trung vào việc không hét lên cầu
xin anh.
"Cô có muốn tôi vào cùng không?" Anh hỏi khi dừng xe trước nhà cô,
và cô bảo, "Không," rồi lập tức lảo đảo bò ra khỏi xe để tránh xa anh, tránh
xa hơi nóng và những hứa hẹn từ đôi bàn tay của anh. Thế rồi Harold xuất
hiện để mở cửa cho cô vào nhà, và cô lao qua ông và chạy ù lên cầu thang.
Trên đường lái xe về nhà, Mitch quyết định là anh phải tránh xa Mae.
Đó là một ý nghĩ ảm đạm. Anh đã lậm đến mức cứ đếm những lần cô
mỉm cười. Anh thậm chí còn thích nhìn cô cau có mỗi khi bực mình hay
trừng mắt mỗi khi giận dữ. Rồi cái cách ánh mặt trời tô điểm những lọn tóc
nhuộm hight-light trên mái tóc sẫm màu của cô, cái cách cổ cô uốn cong
cong đến bờ vai, cái cách bắp chân cô cong cong mỗi khi cô sải bước ngang
phòng, cái cách tiếng cười của cô làm sáng bừng cả thế giới.
Và cô thậm chí còn không phải là một thủ thư.
Cô không cuốn hút anh theo cái cách mà những cô nàng thủ thư đã
từng. Cô không quyến rũ theo kiểu e lệ, mà mang vẻ quyến rũ chân thành,
năng nổ, một vẻ quyến rũ lẻ loi, cô độc
. Cô chỉ đứng đó với hai tay chống
nạnh và đố anh không nhận thấy cô đáng để khao khát đến mê muội. Và mê
hoặc. Và hài hước. Và thân ái.
Thân ái? Sam Spade chưa bao giờ thấy Brigid O’Shaughnessy thân ái.
Đó là mất mát của anh ta.
Mitch đỗ xe sai chỗ ở trước căn hộ của mình và lê bước lên cầu thang,
nghĩ về điều vô lý đến cùng cực khi anh lại bị cuốn hút bởi một người như
cô, một người sẽ không bao giờ là một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, một người
sẽ mãi cằn nhằn, châm biếm và nói những lời cay độc…
Một người thích hợp với anh từ đầu đến chân trong suốt cuộc đời anh,
bằng những cách riêng của chính mình.