BẤT CỨ ĐIỀU GÌ EM MUỐN - Trang 200

"Chà, trong trường hợp của em, chuyện đó không phải là mãi mãi."

Mitch cầm lấy chìa khoá. "Ở yên đấy. Đừng mở cửa. Đừng nói chuyện với
người lạ. Đừng…"

"Em chết đói rồi đây." Mae đổ ập xuống giường. "Nhưng em vẫn lịch sự

bởi vì em không có đồng nào, vậy nên em hoàn toàn nằm trong tay anh."

"Anh nghiêm túc đấy, không được đi đâu." Mitch mở cửa. "Trừ khi có

ai đó bắn em."

"Anh biết không, cuộc đời em lý thú hơn bao nhiêu kể từ khi em gặp

anh."

Cô mỉm cười với anh, và Mitch phải hít vào thật sâu trước khi có thể lên

tiếng. "Anh đã nói là anh yêu em chưa?"

"Chưa," Mae nói. "Nhớ nói thường xuyên đấy."
"Đừng đi đâu," Mitch nói. "Anh sẽ quay lại ngay." Anh lưỡng lự trong

giây lát, rồi nói, "Đừng đi đâu" một lần nữa, rồi ra khỏi nhà.

Anh có một cảm giác tồi tệ là rời xa cô không phải là một ý kiến hay,

anh chỉ không chắc là vì sao.

Trụ ATM cách đó chưa tới một toà nhà, nhưng Mitch vẫn chạy trối chết

đến đó. Anh muốn đưa Mae đến chỗ Nick và rồi cùng đến đồn cảnh sát để
rồi anh có thể bắt đầu tìm kiếm câu trả lời cho những thắc mắc của mình,
ngay cả nếu anh phải đấm ai đó để có câu trả lời.

Đặc biệt là nếu anh phải đấm Carlo. Và Gio. Và Claud. Và Dalton nữa.

Anh không nghĩ Dalton có tội, nhưng dù sao anh vẫn muốn đấm gã đó.

Không có người nào ở trụ ATM, nên Mitch đút thẻ của mình vào mà

không nhìn xung quanh rồi bấm số pin.

Cỗ máy kêu bíp một tiếng. "Truy cập bị từ chối. Tài khoản của bạn đã bị

khóa. Thẻ của bạn đã bị tịch thu."

"Cái gì?" Mitch hét vào cỗ máy. "Không thể nào…" Hôm qua thẻ của

anh vẫn hoạt động bình thường. Ai có thể…?

Mitch đấm cỗ máy ATM vì anh không thể đấm những kẻ giết người.

Anh đã chịu đựng đủ với Bộ ba Vĩ đại và những sở thích quái đản của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.