BẤT KHUẤT - Trang 126

chứa trong lòng nó biết bao sinh vật đang sống... Nếu cứ đi xa ra mãi, xa ra
mãi... không được, nước triều lên, chạy vào không kịp mất. Nghe nước réo
đánh ào là ngập băng hết cả, sóng cuốn xô vào ầm ầm rồi. Tôi đã chứng
kiến cảnh nước triều lên ở đây, tôi biết. Bây giờ mặt biển phẳng lì, nhưng
nước lên thì sẽ... À thôi, phải rồi, lát nữa nước lên, chúng sẽ đưa tôi ra
khơi! Thảo nào chúng kéo ra ngồi đây. Ừ, thế chứ, kéo ra đây để ngồi chờ
nước lên, ngồi chờ nước lên...

Thằng cán bộ cải huấn vẫn rì rầm:

- ... Tôi thấy rất uổng, rất uổng.

Tôi cắt lời nó:

- Tôi muốn uống nước.

- Ông khát? Đây lại không có nước uống... ông cần lắm không?

Tôi đâu có khát! Muốn uống để chuẩn bị chết được tốt thôi. Con người

uống nước đủ, thường khỏe khoắn và tỉnh táo. Bọn này trước khi giết tôi
chắc còn đấu lý lôi thôi lắm. Cần có bộ óc sảng khoái cho nên tôi đòi uống
nước.

Từ lúc nó trả lời không có nước, tôi càng trở nên lơ đãng. Nó nói gì,

tôi không nghe thấy nữa. Người tôi chìm trong một cảm giác lâng lâng, nhè
nhẹ. Trước cảnh đất nước mênh mông, dịu vắng thế này, tôi thấy yêu, thấy
mến đất nước cảnh vật vô cùng. Hòn Núi Chúa dưới trăng, nom hùng vĩ
chứ không ghê rợn như những đêm nổi bão. Và sườn núi lóa sáng xanh làm
cho tôi nhớ mang máng đến một câu thơ cổ. Nhớ cái từ sáng trăng lưng
sườn núi mà không sao nhớ ra được lời thơ. Một câu thơ Đường thì phải.
Bãi cát trắng này sóng gió bồi đắp nên mà có đây. Và trước sóng gió phũ
phàng như thế, ngọn Núi Chúa vẫn sừng sững, vẫn vững bền... Những nấm
mồ ở Hàng Dương, hàng vạn nấm, chắc đã nhiều nấm bị san bằng, bị vùi
lấp dưới cát rồi... Ta sắp chết trong cảnh này, cái cảnh hùng vĩ lắm đấy chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.