BẤT KHUẤT - Trang 128

Tôi cười:

- Chết cho cách mạng là rất tốt! Tôi không "ly khai".

Nó đứng dậy nhặt một bao bố trong sạp lên, giũ giũ:

- Vậy thì mời ông vào cái bao bố này.

Tôi vẫn ngồi rất tươi tỉnh, điềm nhiên, bắc chân chữ ngũ, hai tay đặt

lên nhau ôm đầu gối. Tôi bình thản chờ chúng chụp bao bố vào đầu tôi, chờ
chúng thít bao lại, buộc đá vào và quăng tôi xuống nước. Bây giờ tôi mới
thấy đầu thuyền có mấy viên đá tảng. Lúc này, tôi không nghĩ đến gì hết.
Chỉ có một niềm vui: "Thôi đã làm đúng được những cái mình chuẩn bị từ
lâu, không trật. Làm tròn nghĩa vụ đảng viên!".

Thằng cán bộ cải huấn cười gằn:

- Đâu dại! Đâu cho ông chết ngay! Đâu cho ông chết dễ như vậy! Còn

làm cho ông đau đớn đến cực độ cơ, còn làm cho ông day dứt, khổ sở đến
cực độ rồi mới được chết cơ.

Nó ném cái bao bố xuống dưới chân tôi. Tôi cứ để nguyên cho cái bao

phủ lên một bàn chân tôi. Sợi bao bố ráp và ấm.

Thuyền quay mũi vào bờ. Tôi ngồi nguyên như cũ nhìn nước, nhìn

trăng. "Mày chưa giết tao thì tao còn sống! Giết lúc nào cũng được! Với tao
cái ấy chả cần!".

Tới bờ, thằng cán bộ cải huấn bảo tôi:

- Thôi bây giờ đi gặp ông Phạm Sao.

- Việc gì tôi phải gặp!

- Bắt buộc phải gặp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.