BẤT KHUẤT - Trang 131

tay ra đùa con: "Ba bắt con, ba bắt con!". Con chạy lon ton lên lầu, mừng
ríu lưỡi: "Má ơi! Ba về, má ơi! Ba về! Ba bắt con! Ba bắt con!"

Hình ảnh mấy đứa con và vợ tôi, đêm giao thừa này, hiện lên gần ngay

trước mắt. Lòng tôi xốn xang, tưởng chừng chỉ cần tôi im lặng một chút
nữa là vợ con tôi hóa lên thành người thật sự ở bên cạnh tôi đây. Tôi run
run giơ bàn tay lên, vuốt tóc mấy đứa con trong tưởng tượng, đang giương
những con mắt đen láy và tròn xoe nhìn tôi... Tôi không để ý tới chung
quanh nữa. Tôi sống riêng với tôi. Hiện tượng này rất đặc biệt.

Từ khi ở tù, ít khi tôi sống riêng với tôi lâu và say như thế này...

Đến lúc kẻng báo giao thừa, tôi mới sực trở về với thực tại. Tôi ngồi

ngay ngắn, nói thầm trong miệng:

- Chào một năm mới nữa! Chào những thắng lợi mới sẽ đến với cách

mạng, với tôi!

Rồi tôi hướng về phương Bắc, coi như lắng nghe lời chúc đầu năm của

Hồ Chủ tịch: "... Đồng bào cả nước thân mến...".

Sáng mồng một, tôi dậy sớm, trước cả bọn trật tự viên. Tôi lấy bộ

quần áo lành nhất ra mặc vào và đứng nghiêm trên bệ, quay về phía Bắc
chúc thọ Trung ương Đảng, Chính phủ và Hồ Chủ tịch. Rồi tôi mặc niệm
các đồng chí đã hy sinh. Trước mắt tôi nổi lên các cồn cát ở Hàng Dương,
những cọc gỗ treo những miếng thiếc khắc số tù lắc lư theo gió, những mẩu
xương trắng lòi ra ngoài cát cháy...

Tôi nhớ nhà, nhớ quê, nhớ bạn, nhớ vô cùng, nhớ bần thần cả chân

tay.

Đến bữa cơm, tưởng ít gì chúng cũng cho một vài miếng thịt bạc nhạc

gọi là ngày Tết. Nhưng vẻn vẹn vẫn chỉ có một ít khô nướng và mắm rang.
Tôi nghẹn ngào vì căm tức. Quân thù đến thế là cùng! Trên tường gian

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.