BẤT KHUẤT - Trang 190

Ngồi xe hơi từ chuồng cọp về lao 2 chừng hơn một kilômét mà chúng

tôi mệt phờ. Người thổn thức, nôn nao như say sóng. Ruột gan muốn lộn
nhào. Đêm hôm ấy, năm chúng tôi thi nhau mửa. Chúng tôi nôn ọe to đến
nỗi bọn chúng hốt hoảng chạy vào hỏi: "Sao, các ông làm sao?" rồi gọi y tá
đến tiêm thuốc cấp cứu.

Sáng sớm hôm sau, thằng Tám xuống thăm chúng tôi. Nó hỏi tên

Nghĩa:

- Các ông ấy có sao không?

- Đêm bị ói mửa, phải chích thuốc đấy ạ.

- À, tại ở lâu trong "phòng" kín, nay ra ngoài bị như vậy đấy mà,

không sao đâu.

Tám quay sang nói với chúng tôi:

- Chúng tôi không kiếm được chỗ nào cho các ông ở riêng thành thử

phải đưa các ông đến đây. Trong khắp khu vực này - nó chỉ hết dãy xà lim -
các ông muốn làm gì thì làm. Hàng ngày, các ông muốn ăn uống gì cứ việc
viết thực đơn đưa cho nhà bếp nấu... Rồi chúng tôi sẽ cho bác sĩ tới thăm
bệnh cho các ông, các ông cần thuốc gì, chúng tôi sẽ cung cấp...

Nó ngước nhìn trần hành lang:

- Đèn thế này có tối không?

Chúng tôi nói:

- Có vài ngọn thì cũng tối.

Tám ra lệnh luôn cho trung sĩ Kem, trưởng lao 2, lấy dây lấy bóng bắc

thêm mấy ngọn cho sáng. Chúng tôi ngăn lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.