BẤT KHUẤT - Trang 230

một con hào ngập nước. Trong cùng là những mái nhà lụp xụp, chen chúc
dưới mấy chòi canh. Rất ít bóng người. Loáng thoáng mấy đứa trẻ lê la
chơi ở đừng sau rào chông, bụng ỏng đít vòi, mặt gầy xơ xác.

Xe cứ chạy, cứ chạy. Chúng tôi thức lại ngủ, thức lại ngủ. Đường càng

xa Sài Gòn, tôi càng thấy lòng tràn ngập một niềm vui sướng khó tả, một
niềm vui sướng bát ngát. Nhiều lúc ngồi trong xe nhìn bọn chúng ngó
chúng tôi, tôi tưởng đâu như tôi đang ở trong một cơn mơ. Mới chỉ ngày
nào chúng tôi bò ra nhặt từng hột cơm ở bậc cửa chuồng cọp cáu cứt đái,
mới chỉ ngày nào chúng tôi run cầm cập, rên lên vì rét sau một trận xối
nước nửa đêm, mới chỉ ngày nào chúng tôi thèm một khoảng trời hẹp...

Xe chạy chậm dần và dừng lại. Chúng tôi xuống xe, bắt tay chào

người lái và đi sâu vào bên trong đường. Chiếc xe phóng nhanh, biến sau
lớp bụi mù mịt.

Chúng tôi dời đường cái chừng hơn một trăm mét thì trời nhòa tối. Và

bên tai tôi vang lên tiếng nói quen thuộc của đài phát thanh Hà Nội. Đài
phát thanh Hà Nội đang báo tin Quân giải phóng đánh đắm hàng không
mẫu hạm Cađơ ở bến Sài Gòn. Thảo nào! Tiếng nổ sáng sớm hôm nay,
tiếng nổ lúc sớm hôm nay là tiếng nổ đánh tàu Cađơ đấy!

Chung quanh tôi ran ran tiếng đài phát thanh Hà Nội. Đài mở tứ phía,

nhiều quá, oang oang, thủ thỉ, đủ cỡ... Bầu trời đầy sao, ngày mai lại nắng.
Hà Nội lúc này chắc trời cũng thế này. Tôi nhìn rõ mắt con vịt lóng lánh,
nghịch ngợm cạnh ông Thần Nông. Trời rộng quá...

Chúng tôi vào một căn nhà. Và sau bữa cháo gà, chủ khách bắt đầu

chuyện trò vui vẻ. Bà con chỉ ra

đầu xóm:

- Cái đồn kia, các bác thấy không, đó, cái đống tùm lum đó, dài thiệt là

dài đó, đồn chúng nó đó...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.