BẤT KHUẤT - Trang 39

Nhưng đến đêm, trong khi chúng đánh, tôi lại chợt nghĩ ra, thấy chủ

trương nhịn vừa rồi là sai. Đó phải chăng là tư tưởng tiêu cực, là một hình
thức tự sát, là một cách trốn tránh sự đau khổ. Rõ hèn nhát! Chẳng phải tôi
vẫn thường tâm niệm rằng nếu bị bắt tôi sẽ cố chứng minh bằng hành động
cái chân lý "chủ nghĩa Mác - Lênin ở đâu cũng đúng” đó sao? Khi sa lưới
quân thù, người cộng sản đâu phải chỉ có mỗi một nhiệm vụ là bảo toàn cơ
sở, tổ chức và những bí mật của cách mạng. Ngay trong lúc bị giam cầm,
người cộng sản cũng phải thực hiện nhiệm vụ bảo vệ tính chất bách chiến
bách thắng của chủ nghĩa Mác - Lênin, phải thực hiện nhiệm vụ đấu tranh
chống mọi sự bất công, áp bức, bóc lột. Tôi nhịn để chết thì có khác nào tôi
tiêu cực tự sát để thoái thác nhiệm vụ đó.

Suy tính như vậy, sáng hôm sau tôi ăn. Đau cũng cố nuốt, cố ăn.

Thằng An nói, ra vẻ sành sỏi:

- Chúng tôi biết, các ông ghê lắm. Hôm qua ông nhịn là để đấu tranh,

hôm nay ông ăn cũng là để đấu tranh!

"Mày mà thấy tao ăn là để đấu tranh thì tao đạt quá, tao hả quá. Cho

chúng mày mở mắt ra, tao không thua chúng mày đâu!" Vừa ăn tôi vừa nhủ
thầm, bụng cũng thấy khoái.

Cả ngày và tối hôm đó, chúng tiếp tục hỏi, tiếp tục đánh. Tôi tiếp tục

im. Tôi lăn xuống đất, chúng lại đặt lên ghế, lại tiếp tục đánh mãi. Đến sáng
ngày thứ sáu của đợt này, tôi ngã vật ra, hoàn toàn bất tỉnh...

Lại nằm liệt một chiều suốt một tuần liền dưới phòng giam. Ăn nằm,

ỉa nằm, đái nằm... mọi thứ đều là nằm tại một chỗ...

***

Sau đợt đứng đèn thứ nhất, kẻ địch "tẩm bổ" cho đồng chí Nguyễn

Đức Thuận mau lại sức để đánh tiếp truy hỏi cho ra thật nhanh những cơ sở
cách mạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.