BẤT KHUẤT - Trang 65

nghĩ ra và tự viết ra thì cũng thôi thôi, không có sao. Bây giờ làm thế nào
mách được cho chị Trinh?".

Thằng Xuân quát:

- Không biết! Còn ngọt còn không biết!

Tôi nói luôn:

- Khốn nạn, cái này nếu của ai, cứ nhận là xong, chứ có gì đâu mà

chối!

Câu này tôi cốt để chị Trinh nghe.

Xong, tôi bồi theo một câu:

- Đây không phải là văn kiện gì ghê gớm, viết bằng bút chì, chẳng có

đầu mà chẳng có đuôi...

Câu này cốt ảnh hưởng đến thằng Xuân. Gợi ý chuyện này không có

gì quan trọng cả, làm to đã

không đến đâu lại có thể phiền lụy thêm, cho qua đi là tốt nhất.

Thằng Xuân bập ngay lấy:

- Đúng, chỉ cần biết của ai thôi... Biết không?

- Tôi không biết! Tôi đáp.

Chúng lôi chị Trinh vào một góc, kéo tôi ra giữa phòng. Rồi dùi cui

nện côm cốp vào đầu vào lưng tôi. Thoi, đạp, bẻ xương, lên gối, đủ ngón.
Huỳnh huỵch một lúc rất lâu, chúng ngừng tay:

- Tại để con bé này ở đây cho nên nó không nói!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.