BẤT NGỜ TẠI NHÀ GA KRECHETOVKA - Trang 39

nếu người khách hàng cầu kỳ không xì xụp húp được bát nước trong ấy thì
phải bỏ ra một đồng rúp khác nữa gọi là tiền đặt cọc lúc ấy mới được bà
chủ quán trao cho một chiếc thìa bằng gỗ sứt mẻ. Chiều nào cũng vậy,
Antonina ra lệnh cho bà chủ nhà trọ đun một ấm nước, rồi nướng ổ bánh mì
quét một ít bơ thật. Bà ta tuổi mới hai mươi lăm, nhưng những lúc bà ra
lệnh thì vẻ mặt uy quyền lắm; nước da bà ta trắng, mịn màng, rõ ra là được
săn sóc cẩn thận lắm. Bà ta lúc nào cũng săn đón chào hỏi ông trung uý một
cách thật thân mật, và chàng thường đáp lại lời chào hỏi săn đón một cách
thờ ơ vô tình, suốt trong một thời gian khá lâu chàng vẫn cứ tưởng bà ta là
họ hàng gì với bà chủ trọ. Ngồi trong cái phòng khách chung bé nhỏ, Zotov
gập người cặm cụi đọc cuốn sách, chàng chẳng để ý gì tới bà ta, chàng
cũng không nghe thấy tiếng chân bà đi lại chỗ chàng, lúc ấy bà ta mới từ
quán cà phê trở về nhà trọ. Bà ta sẽ đi về phòng riêng ở đầu dẫy nhà, rồi đi
ngang phòng khách để tới chỗ bà chủ trọ, rồi quay trở lại phòng riêng, rồi
lại tới phòng bà chủ trọ lần nữa. Sau đấy, thế nào bà ta cũng lại đúng như
thói quen là dừng chân bên cạnh chàng và hỏi:

"Đồng chí Trung uý, ông đọc gì thế?"

Chàng sẽ gập cuốn sách lại, rồi trả lời vài câu lửng lơ.

Có lần bà ta hỏi chàng:

"Này Trung uý, đêm ngủ em không khoá cửa phòng, Trung uý có cho

là nguy hiểm không nhỉ?"

Zotov hỏi lại:

"Sợ gì mà sợ? Sao, tôi ở đây mà. Tôi có súng mà".

Rồi vài ngày sau đó, lúc chàng đang ngồi đọc sách bỗng thấy bà ta

ngừng xông xáo đi lại, rồi đóng đô ở ngay trong phòng khách. Chàng quay
đầu lại nhìn. Chàng trố mắt tưởng đến lọt tròng ra ngoài: bà ta dọn giường
ngủ ngay trên chiếc tràng kỷ trong phòng khách, rồi bả thản nhiên leo lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.