BẮT TAY SƯƠNG MÙ - Trang 22

4

Đi Qua Mùa Thu

D

iễm chạy ùa vào nhà, ríu ran như một chú chim sẻ non sau một ngày

bay đi tự kiếm ăn về tổ tìm mẹ lúc trời nhá nhem chiều. Nhưng bây giờ mới
là trưa thôi, trưa thứ bảy, trưa mùa thu, ngoài kia nắng vẫn còn gay gắt lắm.
Bà bảo thầy đang nằm nghỉ trưa ở nhà trong. Mặc Hân loay hoay dựng
chống xe và chào bà, Diễm đã vào đến chỗ thầy, lay lay thầy dậy. Thầy dụi
dụi mắt, quờ tay tìm cái mắt kính dày cộp đeo vào, thấy Diễm, thầy cười.

- Thầy ui, con về rồi nè. Con có quà mừng sinh nhật thầy nè!
- Con đi đâu mà về? - Thầy tháo kính, lấy tay dụi dụi mắt lần nữa -

Còn nhớ hả Ốc Tiêu?

- Sao quên được thầy! Nhưng năm nào con cũng mừng sinh nhật thầy

trễ đúng một ngày. Hì, tại năm nào con cũng kẹt công việc chứ bộ. Thầy coi
đi thầy, dễ thương lắm!

Diễm giục thầy mở gói quà ra. Thầy thì lúc nào lại chẳng chiều lòng

đứa học trò cưng của mình. Con bé được thầy gọi là Ốc Tiêu từ hồi phổ
thông lên đại học vẫn cao chừng đó, vẫn lém lỉnh và liến thoắng chừng đó,
không lớn hơn chút nào cả. Con bé là đứa học trò nữ duy nhất được cái đặc
quyền chạy long nhong từ nhà trên xuống nhà dưới rồi mệt quá, nằm ngủ
một giấc no say trong phòng thầy, được má thầy may áo dài cho mặc đi học
và nấu súp cho ăn, và được đứa cháu gọi thầy bằng cậu mê tít. Hai đứa nó
mà gặp nhau là nhà không thể nào yên, nói cười, chạy nhảy, chộn rộn ồn ào
như một cái trường mầm non. Con bé có cái chân đi, đi gần gần thôi, nhưng
mà đi hoài. Lần nào về, con bé cũng lên nhà trình diện thầy kèm theo một
thứ gì đó, ví dụ như vài cục đá ngộ nghĩnh nhặt ở biển, vài mẫu lá cây ép
khô đặc trưng của rừng và dạo sau này, lúc con bé cầm được cái máy cơ với
ước mơ làm một nhiếp-ảnh-gia-ốc-tiêu thì quà cho thầy có khi là những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.