BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 105

rất giống chuyện mấy chiếc vali tôi vừa kể xong. Điều tôi muốn nói ởđây
chung qui là: những thứđó thường chỉ khiến cuộc trò chuyện kém lí thú. Có
vậy thôi, chứ chẳng ngụ ý gì.

Lúc hai cô tu s ĩđứng dậy, thình lình tôi đã phạm phải một chuyện ngu

ngốc và khó xử kinh người. Vì đang hút thuốc, nên lúc đứng dậy từ biệt,
chẳng may tôi đã phả khói vào giữa mặt hai cô bạn mới mà hoàn toàn chẳng
chủ tâm. Tôi rối rít xin lỗi họ như một thằng rồ. Họ lịch sự và khoan dung
bỏ qua cái cử chỉ khiếm nhã ấy của tôi, nhưng dẫu sao vẫn hết sức bối rối.

Lúc h ọđã đi hẳn, tôi đâm hối là chỉ quyên cho họ có 10 dollar. Nhưng

thực tình, tôi không thể hào phóng hơn, vì đã trót hẹn với Sally Hayes đi
xem kịch, nên không thể tiêu hết chỗ tiền còn lại trong ví. Dẫu sao tôi cũng
thấy buồn. Chính vì ba đồng tiền chết giẫm ấy mà chẳng bao giờ thấy vui.
15

Ă n xong bữa sáng thìđã gần 12 giờ trưa, nhưng đến hai giờ mới gặp

Sally nên tôi quyết định đi dạo. Hình ảnh hai cô tu sĩ vẫn ámảnh. Tôi nhớ
hoài cái giỏ đan cũ kỹ mà họ dùng để quyên tiền, khi họ không kiếm được
việc làm. Tôi cố hình dung mẹ tôi hoặc một ai đó trong số người quen, cô
tôi hay như cái bà khinh khỉnh, mẹ của Sally Hayes đứng gần cửa hàng
bách hóa tổng hợp quyên tiền cho người nghèo khổ rồi nhét vào những cái
giỏ mâyđan đã sờn kia. Thậm chí ngay cả hình dung cũng khó. Mẹ tôi còn
tưởng tượng ra nổi, chứ hai bà kia thì đừng hòng. Mặc dù, cô tôi cũng làm
nhiều việc từ thiện ra phết, tỉ như cho Hội chữ thập đỏ, nhưng bao giờ cô
cũng mặc rất chỉnh tề, tô môi và trang điểm cẩn thận. Tôi sẽ không thể
tượng tượng nổi cô tôi làm việc từ thiện mà lại khoác áo choàng tu sĩ và
không tô môi. Còn mẹ của Sally, bà ta có thểđồng ý đi quyên tiền lắm chứ,
nhưng chỉ với điều kiện người nào đưa tiền cũng phải xun xoe bợđỡ mình.
Còn nếu như mọi người chỉ im lặng thả tiền vào giỏ rồi đi ngay, không nói
câu nào, không để ý gì đến bà, thì có lẽ chỉ sau một giờ bà cũng biến luôn.
Bà ta sẽ chán ngay lập tức. Sẽ trả lại giỏ rồi đi ăn sáng ngay tức thì ở một
nhà hàng nào đó. Chính vì thế mà tôi thấy thích hai cô tu sĩ kia. Có thể nói
ngay là họ chả bao giờăn sáng ở những nơi sang trọng. Và tôi chợt thấy
buồn khi nghĩ họ sẽ không bao giờ đủđiều kiện vào một nhà hàng sang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.