BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 110

Dù là ch ủ nhật, Phoebe với lớp học của nó không đến viện bảo tàng và

dù thời tiết xấu tồi tệ, ướt át, tôi vẫn cứ cuốc bộ qua suốt công viênđến Viện
bảo tàng dân tộc học. Con bé với cái khóa giày trượt băng đã nói về chính
nơi này. Tôi chả lạ lẫm gì với các cuộc viếng thăm kiểu đó. Phoebe đang
theo học ở trường tiểu học, nơi tôi cũng từng chạy đến đó hồi nhỏ. Cô giáo
của chúng tôi, cô Aigletinger hầu như thứ bẩy nào cũng lôi học sinh đến đó.
Lúc thì tụi tôi ngắm những con vật, lúc thì xem tất tật sản phẩm của người
da đỏ cổđại: chén, bát, giỏđan và nhiều đồ khác. Đến giờ tôi vẫn khoái nơi
này. Tôi nhớ, sau mỗi lần thăm các đồ vật của người da đỏ, tụi tôi lại được
xem phim trong hội trường lớn. Gần như lần nào người ta cũng cho chúng
tôi xem Columb, người khám phá ra châu Mỹ, đau khổ dằn vặt vì không vòi
được tiền của Ferdinand và Isabella đểđòng tàu, rồi sau đó thủy thủ còn nổi
loạn chống lại ông ta. Cái ông Columb này chả có gì thú vịđặc biệt cả,
nhưng bọn tôi thường đem kẹo caramen và kẹo gôm nên trong hội trường
có mùi rất dễ chịu. Dễ chịu nhưđang mưa ngoài phố, còn bạn thì ngồi đấy,
ngồi tại một nơi ấm áp khô ráo duy nhất trên đời. Tôi rất thích viện bảo tàng
đó, thật đấy. Tôi nhớ, thoạt đầu tụi tôi đi ngang qua gian da đỏ, rồi từđó vào
hội trường. Đó là một gian phòng dài kinh khủng, nói chuyện ởđó cứ phải
thì thầm. Cô giáo đi trước, cả lớp theo sau. Đi từng đôi, tôi cũng có đôi.
Thường người ta xếp tôi đi với con bé Gertrude Levine. Tứ thời nó túm tay
tôi, mà tay nó thì nhớp nháp đầy mồ hôi. Sàn ởđó lát gạch hoa, nếu bạn có
những quả cầu thủy tinh trong tay và bạn đánh rơi chúng, thì tiếng động sẽ
rất chúa, rồi cô giáo bắt cả lớp đứng lại và đến gần xem có chuyện gì xảy
ra. Nhưng cô chả bao giờ nổi giận cả, cô Aigletinger của bọn tôi ấy. Sau đó,
bọn tôi lại đi ngang qua một cái thuyền dài phát khiếp của dân da đỏ - bằng
cả ba chiếc Cadillac nối đuôi nhau. Trong thuyền có đến hai chục người
dađỏ, người cầm mái chèo, người chỉđứng không, dáng vẻ thật hung tợn.
Ởđuôi thuyền có một người rất khiếp đảm trong chiếc mặt nạ. Đó là thầy
phù thủy của họ. Nhìn lão, tôi sợ lạnh sống lưng, nhưng dẫu sao cũng thích
lão. Và còn nữa, nếu bạn đi ngang qua gian này màđụng vào bất cứ vật gì,
mái chèo hay cái gì đó đại loại, ngay lập tức người trông coi sẽ cất giọng:
“Các cháu, không được động vào!”, nhưng giọng của ông ta hiền lành chứ
không ghê gớm như bất cứ một gã cảnh sát nào. Bọn tôi tiếp tục đi qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.