BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 112

động đến thì tốt hơn. Tôi biết, không thể thế được, nhưng chính điều đó mới
tồi tệ. Tôi cứ nghĩ mãi điều này khi đi trong công viên.

Ngang qua sân ch ơi nhỏ, tôi dừng lại nhìn hai đứa bé bập bênh trên tấm

ván. Một đứa béo phị, tôi đặt tay vào đầu ván, chỗ thằng gầy ngồi để chúng
được cân bằng, nhưng ngay lập tức hiểu rằng đang quấy rầy chúng, tôi bỏđi.

R ồi sau đó xảy ra một chuyện ngu xuẩn nhất trần đời. Tôi lại gần viện

bảo tàng và cảm thấy ngay tức thì: các vàng tôi cũng sẽ không vào đó.
Không muốn vào đó, chỉ thế thôi. Vậy mà tôi đã đi qua suốt công viên và đã
nóng lòng chờđợi! Dĩ nhiên, nếu Phoebe ởđó, có lẽ tôi sẽ rẽ vào, nhưng
chắc chắn nó không có đó. Tôi gọi taxi ở lối vào viện bảo tàng đến khách
sạn “Biltmore”. Chả muốn đi chút nào, nhưng tôi đã hẹn gặp Sally ởđó.
16

Tôi đến khách sạn khá sớm, ngồi xuống xalông bọc da kê ngay dưới

đồng hồ rồi bắt đầu ngó bọn con gái. Ở nhiều học xá, trường bắt đầu
nghỉđông, nên có đến cả ngàn đứa tụ tập, chờđợi bồ mình đến đón. Một
sốđứa ngồi chân bắt chéo nhau, những đứa khác giữ thẳng chân. Một số có
chân rất tuyệt, những đứa khác - chân xấu như quỷ, có những đứa ngay từ
cái nhìn đầu tiên đã thấy đẹp, có những đứa xấu như ma, chả cần nhìn gần
mới biết. Tóm lại, nhìn bọn con gái này thật thú vị, bạn hiểu tôi chứ. Thú vị,
nhưng đồng thời lại cảm thấy buồn, vì lúc nào cũng có ý nghĩ: cái gì sẽđến
với tất cả bọn chúng? Phải, chúng sẽ tốt nghiệp trường cao đẳng. Tôi nghĩ,
có lẽ phần lớn bọn chúng sẽ lấy chồng, lấy những loại thối tha tồi tệ. Thằng
thì chỉ sống bằng mỗi việc khoe khoang đi được bao nhiêu dặm trên cái xe
thổ tả của mình mà chỉ tốn có một gallon xăng. Thằng thì tự ái như con nít
khi thằng bạn không chỉ trong trò golf mà trong bất cứ trò chơi ngu xuẩn
nào, tỉ như bóng bàn chẳng hạn. Lũ con gáiấy sẽ lấy những thằng đểu cáng
nhất. Những thằng cảđời chảđộng đến một cuốn sách mỏng. Những thằng
chán mớđời. Nhưng dĩ nhiên. Khái niệm này cũng tương đối thôi, thằng nào
có thể coi là chán ngấy, thằng nào không. Khi còn học ở Elkton Hills, hai
tháng liền tôi sống cùng phòng với một thằng nhóc, tên là Harris Maclin.
Nó rất thông minh và mồm mép nhưng tôi chưa từng thấy có ai đáng chán
như nó. Giọng thì the thé phát khiếp, vậy mà nó nói suốt ngày không nghỉ,
và cái khủng khiếp nhất là nó chả bao giờ nói được điều gì hay hớm. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.